Chương 30: (Vô Đề)

Bạch Lệ choáng váng, một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại.

"Cậu... cậu nói thật sao?" Vẻ mặt dần trở nên cứng đờ, cô nghe thấy mình đang nói chuyện. Nhưng trong hơi thở, sâu trong cổ họng giống như bị mắc gì đó đau âm ỉ, khiến cô gần như phải đè nén cảm giác cay đắng trào lên trong viền mắt.

"Cho dù tin tức không bảo đảm, cũng có thể được 80%." Mạnh Đan rất tự tin: "Kỷ Lâm Quyến đi cùng với một đàn chị tớ có quen biết, tớ nghe chị ấy nói."

"Haizz, cậu hiểu mà. Anh Kỷ Lâm Quyến ở đâu cũng rất xuất chúng, sau khi lên đại học chắc chắn cũng như vậy." 

Mạnh Đan tay chống cằm, tặc lưỡi: "Chẳng phải anh ấy thi vào Đại học Kỹ thuật xây dựng dân dụng sao? Kết quả ngày đầu tiên tân sinh viên nhập học, đã có con gái tỏ tình với anh ấy, hình như chính là cô gái này."

"Nhưng tớ không nhìn thấy ảnh của cô gái đó, nghe đàn chị nói, cô gái đó là hoa khôi của Học viện mỹ thuật, gương mặt đó quả thật có thể ra mắt làm ngôi sao được đấy."

Cô ấy lẩm bẩm một lúc lâu, tự mình hưng phấn nói đến miệng khô lưỡi khô. Sau đó Mạnh Đan dừng lại, từ trong ngăn kéo lấy ra chai nước suối uống ừng ực mấy ngụm.

Bầu không khí trong chốc lát yên tĩnh.

Bạch Lệ ngước mắt lên, không có tâm tư nhìn tiếp đề bài trên bàn, ánh mắt cô nhìn vào cổ họng đang lên xuống của Mạnh Đan.

"Ngôi sao ư..." Cô hỏi rất nhỏ. Cô chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, trong phút chốc suy nghĩ gì cũng bị chặn lại.

Thật ra chính cô cũng không biết mình đang hùa theo gì nữa.

"Tớ nhớ đàn chị của tớ từng nói, cô gái đó có Weibo, hình như thật sự là một người nổi tiếng trên mạng."

Mạnh Đan vừa nói, vừa nhìn thoáng qua cửa lớp, sau khi xác nhận không có giáo viên chủ nhiệm đi tới lập tức lấy điện thoại ra: "Để tớ tìm thử, coi đàn chị có nhắc đến tên cô ấy không."

"Không sao đâu, không cần." Bạch Lệ gần như tức giận, cô quay người lại: "Tớ không cảm thấy hứng thú."

Không biết một cơn gió từ đâu thổi tới, khiến lòng bàn tay Bạch Lệ lạnh buốt, ngay cả động tác quay người cũng cứng nhắc theo.

"Đừng mà, Lệ Lệ." Mạnh Đan ríu rít: "Cậu không *ăn dưa với tớ, mình tớ nhiều chuyện chán lắm."

*Ngôn ngữ mạng Trung Quốc ý chỉ hóng drama.

Mạnh Đan còn muốn nói gì đó, nhưng cô nàng vừa mở miệng thì nhìn thấy Giang Tinh Tự vẻ mặt âm trầm bước vào từ cửa, khuôn mặt xinh đẹp nhưng sắc mặt u ám, trông kiểu gì cũng làm cho người ta cảm thấy tâm trạng khó chịu.

Vì thế, Mạnh Đan liếc xéo, vô cùng không ưa nhỏ giọng nói thầm: "Đồ sao chổi."

Giang Tinh Tự ném cuốn sách bài tập "Bộp" xuống bàn, đặt mông ngồi xuống, chen lấn đến nỗi bàn của Mạnh Đan rung chuyển dữ dội.

"Cậu có bệnh à, mông to đến mức đó hả?" Mạnh Đan bỗng chốc nâng cao giọng.

Giang Tinh Tự nhướng mày, lãnh đạm nói: "Đúng thế, cậu có ý kiến?"

"Cạch." Mạnh Đan dùng sức kéo bàn về phía sau, sắc mặt thối không chịu được, nghiến răng nghiến lợi đến hận đến mức không thể trợn mắt.

Bạch Lệ đã nhìn quen với việc hai người cãi nhau, lớp trọng điểm cũng không phải hòa thuận như vẻ bề ngoài, thỉnh thoảng sẽ xảy ra cãi vã vài lần, nhưng vì không có ai muốn bị xử lý kỷ luật, cho nên cũng chỉ chí chóe vài câu.

Dựa theo lời của lớp cũ mà nói: "Mấy người học sinh thông minh như các cậu đều có tính tình cao ngạo của phần tử trí thức, có thể hiểu được."

Có điều trong lớp có rất ít người có mâu thuẫn với Bạch Lệ. Thứ nhất là do cô nhỏ tuổi, những người khác đều cảm thấy lúc cô không nói chuyện trông ngoan ngoãn dễ thương. Thứ hai là theo thời gian dần trôi qua, gương mặt của cô gái nhỏ cũng dần dần thay đổi, đuôi lông mày khóe mắt đã dần dần có linh khí mạnh mẽ, càng nhìn càng thấy đẹp.

Cho dù Giang Tinh Tự cô độc một mình như vậy, không hợp với ai trong lớp, thế nhưng cũng có thể nói vài câu với Bạch Lệ.

"Đề Vật lý sáng nay cậu đã làm chưa?" Giang Tinh Tự ngước mắt lên, ánh sáng dường như lướt qua Bạch Lệ một cách tự nhiên.

Bạch Lệ mất tập trung lên tiếng: "Rồi."

Sau đó cô đẩy quyển vở ra, cũng không ngẩng đầu lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!