Chương 3: (Vô Đề)

Sau chuyện ở nhà tắm, Bạch Lệ ở lì trong phòng không ra ngoài, thậm chí cũng không ra ăn tối. Kỷ Lâm Quyến cũng không tới tìm cô, hai người không nói chuyện với nhau.

Đồng hồ trên bàn đã điểm mười hai giờ, ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Bạch Lệ vẫn đang nằm trên bàn học bài, trong phòng chỉ bật chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường. Cô nhìn chằm chằm bài kiểm tra thử vật lý trước mặt hồi lâu, vẫn băn khoăn không biết làm thế nào để đưa cho Kỷ Lâm Quyến.

Vẫn còn một câu hỏi nữa, tối nay chắc là cô không thể làm xong được rồi.

Chưa ăn tối, Bạch Lệ mím đôi môi khô khốc định ra ngoài uống nước.

Khi đi ngang qua cửa phòng Kỷ Lâm Quyến, một tia sáng yếu ớt từ khe cửa lọt ra, bên trong truyền đến giọng nói của mấy nam sinh đang nói chuyện.

"Tập trung qua đây đánh rồng nè."

"Anh Kỷ, đường dưới đánh nhau rồi, qua không được đâu."

"Đánh Lý Bạch* trước, cậu lo đánh tank làm gì? Cậu đánh nổi không? Anh Kỷ, bên phía anh đã ăn xong rồng chưa? Có cần em đi tới giúp anh không?"

*Một tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu.

Cô cầm ấm nước trên bàn ăn lên rót một cốc nước, giây tiếp theo, cô nhìn thấy cửa phòng Kỷ Lâm Quyến đột nhiên mở ra.

Ánh sáng trong phòng lan ra, chiếu sáng khu vực xung quanh.

Bạch Lệ sặc nước, ngước mắt lên, tình cờ đụng phải Kỷ Lâm Quyến.

Lông mày của anh rõ ràng, quai hàm góc cạnh phản chiếu ánh sáng.

Trên người anh đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi màu xám, vai rộng eo hẹp, xương quai xanh hơi nhô lên dưới lớp cổ áo tròn. 

Bên dưới là quần bóng rổ màu đen rộng rãi, để lộ bắp chân thẳng và thon.

Bạch Lệ yên lặng thu hồi ánh mắt.

Cô chợt cảm thấy má mình nóng bừng.

Kỷ Lâm Quyến đi tới, lấy một chai Coca cola từ trong tủ lạnh ra.

Những ngón tay thon dài của anh nắm lấy phần nắp tròn, dễ dàng mở nó ra.

Anh hơi nâng hàm lên, nghiêng cổ uống vài ngụm, yết hầu chuyển động lên xuống.

Lúc đi ngang qua Bạch Lệ, Kỷ Lâm Quyến nhàn nhạt liếc cô một cái: "Giải đề đến đâu rồi?"

"A... sắp, sắp xong rồi." Vành tai của Bạch Lệ nóng lên, suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi.

Anh nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu: "Được, sáng mai anh cần đấy."

"Em biết rồi." Giọng nói của Bạch Lệ càng lúc càng nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, Thái Gia Hòa dậy chuẩn bị bữa sáng, tối hôm qua khi bà trở về, Kỷ Hành Thịnh đã ở trên máy bay rồi.

Chuyến công tác lần này lại kéo dài một năm rưỡi.

Kỷ Hành Thịnh làm công trình nên số lần về nhà rất ít ỏi. 

Lúc Thái Gia Hòa xách bánh quẩy quay về, nhìn thấy cửa phòng Bạch Lệ đã mở, tấm lưng gầy của cô bé thẳng tắp, đang ngồi ở bàn học thuộc từ vựng. 

"Đô Đô, ra ngoài ăn cơm đi con." Thái Gia Hòa gọi cô. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!