Lúc Bạch Lệ trở về ký túc xá, bạn cùng phòng đối diện giường là Lâm Thi Nhị đang học từ mới.
Thấy cô quay lại, Lâm Thi Nhị cũng không ngẩng đầu lên mà chào hỏi cô: "Về rồi à?"
"Ừm." Tâm trí Bạch Lệ bay bổng mà đáp lại một tiếng, bây giờ trong đầu cô chỉ còn lại sự tương tác trong khoảng cách gần ở trên sân thượng kia.
Tầm nhìn khẽ chuyển sang: "Sao mặt cậu đỏ thế, bên ngoài lạnh lắm à?" Lâm Thi Nhị đẩy gọng kính, hiếm thấy đặt quyển sách xuống mà nói chuyện với cô.
Bạch Lệ lắc đầu: "Không lạnh, có lẽ là tớ… Tớ đi vội quá."
Từ nhỏ đến lớn, chưa lần nào có một người bạn thân để nói chuyện tri kỷ, lần đầu tiên, trong lòng Bạch Lệ sinh ra một sự h*m m**n được bộc lộ hết lòng mình.
Cô khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lòng bàn tay trùm lên khuôn mặt.
"Thi Nhị, cậu có… Người mà cậu thích không?" Bạch Lệ cẩn thận hỏi từng li từng tí, như đang thử thăm dò.
Lâm Thi Nhị lại nói: "Sao đột nhiên lại hỏi câu này." Cô ấy dừng lại, nhưng vẫn quay ngược lại vấn đề để trả lời: "Không có. Tớ không có hứng thú gì với học sinh nam ở trường mình, lại nói, những người bây giờ đang yêu đương đều là đồ ngốc, không bằng thi Đại học cho tốt, về sau sẽ có công việc ổn định."
Cô ấy đột nhiên dừng lại, dùng ánh mắt dò xét mà nhìn về phía Bạch Lệ: "Không phải là cậu đi hẹn hò đấy chứ?"
"Ai bảo thế." Bạch Lệ đỏ mặt phủ nhận.
Nhưng suy nghĩ bị vạch trần, ánh mắt của cô vẫn sáng lấp lánh.
Lâm Thi Nhị cũng không thèm để ý cô, tay chuyển về trên ghế: "Tớ còn tưởng là cậu đơn thuần như vậy, sẽ không cân nhắc đến những chuyện này ấy chứ."
"Dù sao cũng đừng yêu sớm, bị trường học phát hiện thì chỉ có một con đường chết thôi. Đến lúc đó bị xử lý, tiền đồ của cậu đều bị huỷ đi hết." Lâm Thi Nhị cố ý nói nghiêm trọng lên.
Bạch Lệ bị cô ấy dọa mà có hơi hoảng hốt, không tự chủ hỏi một câu: "Vì sao lại huỷ đi tiền đồ…"
Thích Kỷ Lâm Quyến, cô chỉ cảm thấy càng có thêm động lực.
Sự ái mộ mà cô dành cho anh, là tín ngưỡng của thời thiếu nữ.
Muốn trở thành một người tốt hơn, cô cũng không cảm thấy việc thích Kỷ Lâm Quyến sẽ huỷ hoại mình.
Lâm Thi Nhị nói: "Nói như này với cậu đi, thời cấp hai của bọn tớ có một cô gái học tập rất tốt, sau đó cậu đoán xem như thế nào, yêu sớm."
Cô ấy vỗ tay một cái, biểu cảm như tiêu đời: "Biết đã xảy ra chuyện gì không, mang thai rồi phá thai, lúc đó trường học đã lập tức đuổi học."
Bạch Lệ: "Ồ, vậy bây giờ cậu ấy như thế nào rồi?"
Lâm Thi Nhị nói: "Lấy chồng còn chưa đủ tuổi, người trong nhà nuôi thôi, sau này nghe nói là đến quán tóc để làm."
Nghĩ như vậy, Bạch Lệ cảm thấy mình vẫn không quá thích hợp để đến làm việc trong quán tóc.
Đến tóc cô còn không biết cắt, đến đó không phải là lừa người khác sao.
Sau khi tắt đèn tối đi, trong ký túc xá không còn tiếng nói trong phòng nữa. Mấy người còn lại một là ngủ từ rất sớm, hai là vẫn luôn yên lặng ngồi học ở phía dưới.
Bạch Lệ lăn qua lăn lại không ngủ được, tâm trạng của cô vẫn không thể bình tĩnh nổi. Thế là dứt khoát gia nhập vào vấn đề của bọn họ, sau khi tán gẫu một lúc lâu, mới không dễ dàng gì mà cảm thấy buồn ngủ.
Kết quả vừa mới nhắm mắt, cô lại nhớ đến chuyện phải sang nhà Kỷ Lâm Quyến ăn cơm, nhanh chóng mở mắt ra.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cho đến tận khi rất khuya rồi, Bạch Lệ mới mơ màng thiếp đi.
Ngày hôm sau dậy sớm, cô đương nhiên không ngoài ý muốn mà treo đôi mắt thâm như gấu trúc đến nhà của Kỷ Lâm Quyến.
Gõ cửa hai lần, là dì Thái mở cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!