Chương 28: (Vô Đề)

Sân thượng trên tầng cao nhất của lớp 12, bên ngoài lan can là khuôn viên trường đang chìm vào trong bóng tối.

Hôm nay là cuối tuần, chỉ có ánh sáng le lói từ ký túc xá.

Nhiệt độ ban đêm chênh lệch so với ban ngày, thấp hơn mấy độ.

Xung quanh là sự yên tĩnh bao trùm, không một ai trong hai người nói chuyện.

Gió lùa qua, khung sắt của cửa sổ cũ kỹ khẽ vang lên tiếng "kít kít".

Đi vào ban công, Kỷ Lâm Quyến dừng lại, không vội đi qua.

Anh lười biếng mà dựa vào cửa, ánh mắt dán chặt lấy cô gái đang đứng trước mặt, một tay khác nhét vào trong túi quần, lôi ra một gói thuốc.

Còn chưa chạm đến cái bật lửa, trong chốc lát, anh lại thu tay về.

Đây là lần đầu tiên Bạch Lệ đi đến tầng cao nhất của lớp 12, cô rất tò mò mà đi quan sát một vòng, đây là một sân thượng rất trống trải, còn có một vài đồ dùng lác đác rải rác trong góc.

Mặc dù đống lộn xộn này bị chất đống ở đây, nhưng trái lại rất sạch sẽ, có thể nhìn ra được nơi đây vẫn được người quét dọn thường xuyên.

Chính giữa còn có một chiếc bàn vẽ rất lớn, màu nước hắt lên trên giấy vẽ, hiện lên vết tích đã khô rõ ràng. Màu sắc sặc sỡ cùng với màn đêm mịt mù trở nên lộng lẫy đến đặc sắc, cô nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào, là sự ướt át lạnh lẽo, nhưng màu sắc lại có vẻ tươi tắn và sống động.

Mà ở bên lan can, có một cái lều nhỏ trắng xanh giao nhau, bề ngoài mới tinh sạch sẽ, không giống như là bị vứt đi.

Nhưng cho dù có nhìn thế nào thì nơi đây vẫn là sự lựa chọn tốt nhất để ra ngoài và thư giãn mỗi khi chịu áp lực lớn.

Khó trách trường lại giữ lại nơi này vì lớp 12.

"Tòa nhà giảng dạy của các anh còn có nơi này à?" Bạch Lệ phá vỡ sự yên tĩnh và buồn tẻ trong nơi này, hừ một tiếng nói: "Vì sao bọn em lại không có?"

Cô chầm chậm xoay người, tà váy bị gió thổi bay lên, vui vẻ giống như gà con đang tung cánh. Đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp dưới ánh đèn lờ mờ, càng tôn lên màu da trắng nõn.

Nhưng giọng điệu của cô gái tội nghiệp, khẽ bĩu môi, đáy mắt rõ ràng là toát ra sự hâm mộ.

Thân thể gầy yếu được chiếc áo khoác lớn che đậy, càng tôn lên dáng hình nhỏ nhắn xinh xắn, tựa như một trận gió thổi cũng có thể khiến cô bay lên.

Kỷ Lâm Quyến cụp mắt xuống, cũng không trả lời câu hỏi này của cô. Chỉ khẽ vân vê đôi tay, biểu cảm lạnh nhạt.

Cô gái nhỏ tự xoay quanh nơi này mấy vòng, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh chiếc lều vải xanh trắng xen nhau, không nhúc nhích.

Trong phút chốc, cô ngạc nhiên gọi anh: "Anh trai, đến đây đi."

Biểu cảm của Kỷ Lâm Quyến lạnh nhạt, giương cằm lên, thấy thế thì ung dung ngẩng đầu đi qua: "Sao thế?"

"Anh nhìn nè." Bạch Lệ tựa như thấy được món đồ quý giá mà tránh ra, chỉ vào một nơi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự bất ngờ, đôi tay bé nhỏ trắng nõn của cô khẽ chỉ vào trong vật nhỏ.

Sâu trong chiếc lều vải, một chiếc móng vuốt có đệm chân cùng với bộ lông màu trắng mềm như nhung chậm rãi vươn ra.

Cứ như vậy, toàn bộ cơ thể của chú mèo cũng ló ra, tựa như cảm nhận được thiện ý của người đến, đôi chân của nó là màu quýt, móng vuốt mở ra, tựa như đang đeo một chiếc bao tay nhỏ màu trắng.

"Meo?"

Con mèo duỗi cơ thể, đạp về phía trước một cái. Khẽ cạ vào ống quần của Bạch Lệ ở bên cạnh, lại cọ một cái vào ống quần của Kỷ Lâm Quyến, khuôn mặt đầy hưởng thụ.

"Thật đáng yêu." Bạch Lệ như muốn mềm nhũn, xòe một tay ra chơi đùa với nó: "Meo meo."

Bạch Lệ cực kỳ thích thú, yêu quý không buông mà v**t v*: "Tên nhóc này đúng là không sợ hãi một chút gì nhỉ, nói cho chị biết, em ở đây làm gì thế?"

"Sao em biết nó nhỏ hơn em?" Kỷ Lâm Quyến khẽ hất cằm một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!