Chương 27: (Vô Đề)

"Xin hỏi, có phải đàn anh Lý không ạ?" 

"… Gì chứ? Đàn anh Lý nào?"

"À, anh ạ. Hình như em gọi nhầm số."

Sau khi điện thoại được kết nối, Bạch Lệ lại không biết phải nói gì. Lâu như vậy không gặp mặt cũng không liên lạc.

Kết quả là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của anh sau khi khai giảng, cô hoàn toàn trống rỗng, những lời an ủi trong lòng cứ nghẹn lại, như một cái gai mắc kẹt trong cổ họng.

Vì vậy, trong cơn lúng túng, cô vội tìm cớ để đánh trống lảng, tạm thời xoa dịu sự im lặng khó xử. 

Nhưng vừa nói xong, cô đã muốn cắn lưỡi mình, thay vì làm rõ thì càng có vẻ như giấu đầu lòi đuôi.

Im lặng một lát.

"Không phải em lại lưu bậy tên anh trong danh bạ đấy chứ?" Giọng nói của Kỷ Lâm Quyến hơi khàn khàn, giọng mũi cũng có chút nặng nề nên nghe có vẻ lười biếng mệt mỏi.

Dường như không quan tâm đến việc cô gọi nhầm số, anh uể oải trêu chọc.

Hơi thở còn chưa kịp đều lại, tốc độ của cô đã từ từ chậm lại, lòng bàn tay đang nắm chặt đã ướt đẫm mồ hôi. Bạch Lệ nhìn ra cửa sổ ngoài hành lang, đáy mắt lướt qua chút do dự.

"Đương nhiên là không có." Bạch Lệ che đậy trái tim đang đập nhanh của mình, mở to mắt nói dối: "Em không có lưu số anh."

"Hửm?" Giọng nói Kỷ Lâm Quyến hơi cao lên, nhưng ý tứ lại không rõ ràng.

Có vẻ anh đang học bài, trong lúc im lặng có thể nghe thấy tiếng lật sách và tiếng đầu bút sột soạt lướt trên mặt giấy, yên tĩnh và đẹp đẽ.

Trong hành lang thỉnh thoảng có học sinh đi ngang qua phía sau Bạch Lệ, nên cô lén lút cầm điện thoại đi vào góc khuất của cầu thang.

Mặc dù trong trường không cấm sử dụng điện thoại, nhưng nếu bị giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị la rầy một trận. 

Kể từ khi ở nội trú, Chung Trần Di đã cho phép cô mang theo điện thoại di động khi đi học, nói rằng nếu có chuyện gì thì sẽ dễ dàng liên lạc với cô hơn.

"Đàn anh Lý học lớp nào vậy, sao anh chưa từng nghe em nhắc đến?" Kỷ Lâm Quyến thản nhiên hỏi một câu.

Dừng một chút, anh nói đùa: "Sẽ không phải là người nhóc con của chúng ta thầm thích đó chứ?"

"Đương nhiên không phải." Bạch Lệ gần như vô thức phủ nhận ngay lập tức, giống như sợ anh hiểu nhầm cái gì vậy.

Cô chậm rãi thẳng lưng, rồi nhấn mạnh lại từng chữ một: "Thật sự không phải."

Thật ra chẳng có đàn anh Lý nào cả, tất cả đều do cô bịa ra.

Vừa rồi nghe được tin tức, cô vừa sốc vừa đau lòng đến mức không nhận ra sự nông nổi của bản thân cho đến khi nghe thấy giọng nói của Kỷ Lâm Quyến.

Đúng rồi, gọi điện thì cô có thể nói gì đây? 

Chẳng lẽ mọi vấn đề có thể được giải quyết chỉ bằng một cuộc điện thoại sao?

Cô cũng không thể hỏi, dạo này trong nhà anh thế nào rồi?

Trong trường có nhiều lời đồn thổi như vậy, Bạch Lệ tin chắc anh cũng đã nghe những lời đồn đại ấy rồi.

Vì vậy, dù nói gì đi chăng nữa cũng chẳng khác nào mở vết thương của anh ra rồi rắc thêm muối vào, khiến anh đau khổ.

Cô thích người anh này như vậy, cô không muốn anh buồn.

Sau cơn nóng vội, Bạch Lệ mới bình tĩnh lại. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!