Bạch Lệ có chút xấu hổ, thế nhưng trong phút chốc lại hoàn toàn không tìm được cái cớ nào để lấy lệ cho qua, vì thế ấp úng nghẹn lời một lúc lâu, cuối cùng từ từ mím chặt môi.
Lúc trước khi sửa biệt danh, cô nào có thể nghĩ tới sẽ bị Kỷ Lâm Quyến phát hiện nhanh như vậy, nên lúc xảy ra chuyện, lại khiến cô trở tay không kịp, vô cùng chột dạ.
Im lặng một lúc lâu, không ai chịu lên tiếng.
Dường như Kỷ Lâm Quyến cũng rất có kiên nhẫn, không thúc giục cô trả lời, cũng không ép từng bước đến gần cô hơn nữa, giống như là luộc ếch trong nước ấm* vậy, nhìn cô dằn vặt.
*Luộc ếch trong nước ấm: Người ta cho rằng nếu thả một con ếch vào nước sôi thì nó sẽ nhảy ra ngoài, nhưng nếu thả nó vào nước lạnh và đun nóng từ từ thì nó sẽ không nhận thấy nguy hiểm và bị luộc chín tới chết. Sau này câu chuyện nay được chứng minh là sai bởi các thí nghiệm khoa học, nhưng câu chuyện đã được truyền lại như một câu chuyện ngụ ngôn, thường được sử dụng để mô tả sự bất lực hoặc không sẵn sàng của con người trong việc chú ý hoặc ứng phó với các mối đe dọa đang nổi lên.
Anh chống một tay bên tai, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, vẻ mặt xa cách lạnh nhạt.
Đáy mắt ẩn chứa một chút men say như ẩn như hiện, khiến người ta nhìn không thấu.
"Đùa thôi..." Bạch Lệ không quá tự tin mà đáp lại nói, sau đó cô không yên lòng mà gõ một câu, vội vàng tắt điện thoại đi.
Cô cũng không nhìn anh, trái lại cúi đầu, tầm mắt rủ xuống.
Cô gái nhỏ bắt đầu xấu hổ, khó tránh khỏi việc sẽ ngượng ngùng.
Màn hình tối lại, toàn bộ ghế sau xe đều bị bao phủ bởi ánh đèn đường mông lung.
Kỷ Lâm Quyến mím môi cười, suy tư: "Cho nên đây là một tên gọi thân mật sao?"
Giọng nói của anh nhẹ nhàng trong trẻo, nghe kỹ còn mang theo sự trầm khàn, âm cuối thoáng cao giọng, tựa như ngâm nga lại tựa như không.
Nghe qua thì có vẻ như là đang giải vây giúp cô. Nhưng trong không gian ánh sáng chồng chéo lên nhau, lại tựa như để lộ ra cái gì đó trong vô thức.
Anh đã biết rồi.
Hay là...
Nhưng tên gọi thân mật, cuộc trò chuyện còn được ghim lên trên đầu nữa, rõ ràng là có ý gì đó.
Bạch Lệ có chút ngượng ngùng, muốn độn thổ cho xong.
Tiếng tim cô đập đột nhiên to hơn, cũng trở nên nhanh hơn. Cũng không biết là do tác dụng của rượu, hay là do bên trong xe mở máy sưởi.
Bạch Lệ chỉ cảm thấy có một mùi hương hoa quả ấm áp dễ chịu phả tới, còn chưa kịp bao biện, trong lòng bàn tay của cô truyền đến cảm giác mát lạnh.
Đợi đến khi Bạch Lệ tỉnh táo lại, bụng ngón tay của anh đã cọ vào tay cô, cũng thuận tiện cầm lấy điện thoại di động của cô.
"Ơ?" Bạch Lệ sửng sốt một giây, cô theo bản năng ngước mắt nhìn sang.
Sườn mặt của Kỷ Lâm Quyến bị ánh sáng của điện thoại di động chiếu lên, khuôn mặt góc cạnh, đường nét hàm mượt mà như phát sáng, trắng sáng như ngọc, cả người đều lộ ra dáng vẻ thanh tâm tẻ nhạt.
Cô chỉ nhìn thấy ngón tay thon dài của anh không chút để ý mà tùy tiện nhấp vào màn hình, sau đó giơ lên, điện thoại di động nhắm ngay trước mặt cô.
"Tách." Mở khóa trong một giây.
Quá trình mở khóa vô cùng trôi chảy suôn sẻ, trong khoảnh khắc đó, Bạch Lệ thật sự không biết nên khen chiếc điện thoại di động này là trí tuệ nhân tạo hay là thiểu năng nhân tạo.
A lô! Phải biết phân biệt rõ tình hình đi chứ!
Đợi đến khi anh quăng qua, Bạch Lệ mới bắt được điện thoại.
Tầm mắt của cô nhìn lướt qua, thấy Kỷ Lâm Quyến đã tự tay đổi biệt danh của anh thành "Anh trai miễn phí".
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!