Chương 25: (Vô Đề)

Vào đêm giao thừa, tuyết rơi dày đặc.

Tuyết như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, được chiếu sáng bởi đèn đường dìu dịu, gió nhẹ thoảng qua, bên ngoài không lạnh mấy.

Đường phố được trang trí đèn điện lung linh, không khí sôi động, có thể thấy người tuyết được đắp lên ở khắp nơi, cả cảnh bố mẹ đang chơi đùa với con cái.

Sau bữa tối, Bạch Sở Sở ra ngoài chơi với các bạn cùng lớp, trong phòng chỉ còn lại Bạch Lệ, đồng hồ trên bàn chạy phát ra âm thanh tích tắc, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày bình thường, bình thường như suốt bao năm qua.

Cô xoa xoa những ngón tay đau nhức, đang định nghỉ ngơi thì điện thoại bất ngờ xuất hiện một tin nhắn.

Bình thường vào thời điểm này chỉ có WeChat Sports mới gửi tin nhắn cho cô nên Bạch Lệ chỉ tuỳ ý liếc qua tên ghi chú.

Giây tiếp theo, toàn thân cô cứng đờ.

Sau khi nhìn rõ, cô suýt chút nữa như nhảy ra khỏi ghế.

Đó là... đó là Kỷ Lâm Quyến!

Tin nhắn đến.

Đã lâu không liên lạc với nhau, cô tưởng... trong kỳ nghỉ này cô sẽ không nói chuyện với anh nữa. Bất ngờ này khiến cô nhất thời hoảng hốt.

Cô cắn khóe môi, từ từ mở tin nhắn ra đọc.

[Đồ phiền phức họ Kỷ: Đi ra đường Hòa Bình.]

Đường Hòa Bình là khu phức hợp nơi họ sống cách đây nhiều năm, đã bị bỏ hoang từ lâu.

Tim cô đập nhanh đến mức Bạch Lệ cảm giác như tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình tới nơi rồi. Nhưng cô vẫn gắng run rẩy gõ một dấu chấm hỏi rồi gửi đi.

Lần này Kỷ Lâm Quyến trả lời rất nhanh.

[Đồ phiền phức họ Kỷ: Có chỗ nào khó hiểu hả? ]

Bạch Lệ: …

Đại khái là bởi vì cô trả lời lâu quá, nên Kỷ Lâm Quyến lập tức gọi điện thoại đến. Khoảnh khắc điện thoại reo, Bạch Lệ suýt thì làm rớt điện thoại.

Sau khi điều chỉnh nhịp thở, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Sau khi ho khan một tiếng, Bạch Lệ bấm nhận điện thoại: "Xin chào..."

"Em đang làm gì?" Mấy chữ ngắn gọn súc tích, cùng với tiếng gió nhẹ nhàng phía sau, giọng nói của anh trầm thấp trong trẻo, giống như băng tuyết mùa đông, trong trẻo nhưng lạnh lẽo.

Không hiểu sao má Bạch Lệ lại nóng bừng.

Cô đi đến bên giường, nắm lấy dây rèm cửa, nói: "Em đang học."

Bên kia lại vang lên tiếng cười, một giọng nói trầm thấp phát ra từ sâu trong cổ họng, vừa êm ái vừa lôi cuốn: "Tết cũng không nghỉ ngơi sao, học sinh top đầu."

Cảm giác như trong lòng bị mèo cào, Bạch Lệ ngẩn ngơ trước lời nói của anh, cô vô thức phủ nhận: "Đâu có đâu..."

"Em có muốn đi chơi với anh không?" Anh nói: "Nghỉ Tết em làm gì thế?"

Hơi thở của cô trở nên khó khăn hơn, Bạch Lệ nín thở, sợ nói sai sẽ để lộ nội tâm của mình.

Những suy nghĩ căng thẳng dâng trào, cô vừa mong chờ được gặp anh, vừa cảm thấy hoảng sợ, hơn nữa cô vẫn còn nhớ đến bức ảnh kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!