Chương 24: (Vô Đề)

Chớp mắt một cái đã gần nửa tháng đã trôi qua kể từ ngày nghỉ lễ. Bạch Lệ cảm thấy giống như kỳ nghỉ chỉ mới bắt đầu từ hôm qua.

Từ ngày đó trở đi, Kỷ Lâm Quyến không gửi tin nhắn cho cô nữa.

Mối quan hệ giữa hai người kể từ đó cũng như chấm dứt, giống như sợi dây diều bị đứt, tưởng chừng như vẫn còn chút dính dáng, nhưng nếu suy nghĩ cho kỹ thì sẽ thấy không có gì để liên lạc với nhau cả.

Cô bấm vào khung chat của Kỷ Lâm Quyến nhiều lần nhưng vẫn chưa biết nên xóa hay không xóa. Sau đó cô buồn bã nhận ra rằng, ngoài phạm vi khuôn viên trường ra, cô và Kỷ Lâm Quyến chẳng có điểm chung nào khác.

Bạch Lệ cảm thấy lạc lõng, thỉnh thoảng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khung chat chỉ vẻn vẹn có hai câu, cô đọc đi đọc lại những dòng này không biết bao nhiêu lần. Thỉnh thoảng học bài chán cô sẽ bấm vào ảnh đại diện của Kỷ Lâm Quyến xem.

Vòng kết bạn của anh rất sạch sẽ, gọn gàng, anh hiếm khi đăng bài, hình nền cũng chỉ là một màu trắng trơn. So với những nam sinh trong lớp thường xuyên công khai mọi chuyện trong vòng bạn bè, Kỷ Lâm Quyến có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ đây là sự khác biệt tuổi tác sao? Bạch Lệ trầm mặc suy nghĩ.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy có chút thất vọng, giống như kiểu chân cô rất ngắn, dù có chạy thế nào cũng không thể đuổi kịp Kỷ Lâm Quyến.

Đôi chân ngắn không thể dài ra chỉ trong vòng một đêm, tuổi tác cũng vậy.

Khoảng cách chênh lệch bốn tuổi, có thể kéo dài gần như toàn bộ thanh xuân.

Kỷ Lâm Quyến giống như một tia sáng không thể chạm tới, nhưng đồng thời cũng giống như một động lực.

Bạch Lệ khẽ thở dài một hơi, nằm ườn trên bàn, mỗi nét bút đều phản chiếu bóng dáng của anh, sau đó cô ngơ ngác ấn nắp bút chì, nhìn đầu chì dài ra từng chút một.

Chung Trần Di đột ngột mở cửa đi vào, trong phòng nhất thời im lặng, sau đó bà ấy quay sang nói với Bạch Lệ: "Ra ngoài, mẹ có chuyện muốn nói với con."

"Dạ? Vâng ạ." Bạch Lệ nhất thời sửng sốt, đầu bút chì trong tay cô bất ngờ vỡ thành nhiều mảnh khi vừa mới chạm vào tờ giấy.

Chung Trần Di gọi cô vào phòng ngủ.

Vừa mở cửa bước vào, cô đã nhìn thấy Chung Trần Di đang ngồi ở đầu giường, quay lưng về phía cô, tấm lưng của bà ấy tựa như bị một áp lực vô hình nào đó đè lên.

Thấy cô đến, Chung Trần Di thẳng thắn hỏi: "Gần đây con làm sao thế? Ngày nào cũng nằm ườn trên bàn, không nói gì, cũng không thèm giở sách ra học."

"Hay là con bị phân tâm?"

"Khó khăn lắm mới nhảy cấp vào cấp ba, sao mà thành tích học tập của con còn không tốt bằng hồi trước."

"Con không nghĩ ngợi gì cả." Bạch Lệ nheo mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Con chỉ đang ôn tập cho học kỳ sau, bài tập cũng làm xong rồi."

Cô né tránh ánh mắt sắc bén của Chung Trần Di, cúi đầu xuống.

Trong phòng nhất thời im lặng.

"Nói thật đi, con đang yêu đương phải không?" Chung Trần Di hỏi, đôi mắt bà ấy nhìn xuyên qua đồng tử Bạch Lệ, như đại bàng đang chăm chú nhìn đàn gà con.

"… Đâu có."

Lại có một khoảng im lặng ngột ngạt nữa.

"Mục tiêu hàng đầu của con bây giờ là học tập. Khi vào đại học, con sẽ thấy có rất nhiều chàng trai xuất sắc, Đô Đô ngoan của mẹ."

Đột nhiên, Bạch Lệ nói: "Ở trường đại học... con được phép yêu đương sao ạ?"

"Đương nhiên rồi." Chung Trần Di nói: "Khi nào con vào đại học, mẹ sẽ không quản con nữa, nhưng bây giờ thì không được, con hiểu chưa?"

Thấy Bạch Lệ không nói gì, Chung Trần Di chỉ lạnh lùng lẩm bẩm mấy câu. Cuối cùng, bà ấy nói: "Còn một chuyện nữa, hai ngày nữa bà nội sẽ đến đây."

"Con biết rồi." Bạch Lệ đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!