Đúng như tên gọi, sơn động kỳ dị này chính là ngôi nhà ma.
Xếp hàng một tiếng, chơi một lượt mười lăm phút.
Bạch Lệ từ lúc vào trong cho đến khi ra ngoài đều không hề sợ hãi, cô thậm chí còn chơi tới chơi lui với đám "quỷ" trong nhà ma nữa, tương tác cực kỳ sôi nổi.
Ngược lại là sắc mặt của Kỷ Lâm Quyến khó coi hơn lúc vừa tới rất nhiều.
Trong thời gian này, Kỷ Lâm Quyến vẫn luôn nắm tay cô, đến khi ra khỏi nhà ma vẫn không có ý định buông tay.
Hứa Bác Văn không đi vào trong, nói là mình sợ ma.
Một số người khác cũng chơi rất vui vẻ.
Ngoài ngôi nhà ma ra thì Kỷ Lâm Quyến và Bạch Lệ cũng chơi qua các trò chơi còn lại một lần.
Cô gái nhỏ rõ ràng là chơi đến hăng say, lôi kéo cổ tay áo của anh chạy khắp công viên trò chơi, hoàn toàn trái ngược với học sinh ngoan thường chỉ biết vùi đầu vào học tập.
Có điều Kỷ Lâm Quyến lại cảm thấy, lúc này cô mới được thả lỏng nhất, vui vẻ nhất, có một chút hoạt bát mà độ tuổi này nên có.
Ít nhất là còn thoải mái hơn học sinh ngoan khó chịu trong lòng.
Mãi cho đến chạng vạng, ánh nắng dần dần ảm đạm và trở nên mỏng manh.
Một vài người sau khi ăn cơm trong công viên trò chơi xong mới ra về.
Kỷ Lâm Quyến dẫn Bạch Lệ đi tới trạm dừng xe bus ca tối.
Cô đi phía trước, bước chân khoan khoái hơn lúc mới đến không ít.
Kỷ Lâm Quyến tản mạn đi chậm hơn một bước, nhưng tầm mắt vẫn chăm chú dán chặt vào cô.
Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng hai người họ.
"Anh ơi, em cảm thấy trò tàu cướp biển không đáng sợ như trong truyền thuyết." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lệ đỏ bừng vì hưng phấn, đôi mắt trong veo và sáng ngời: "Hơn nữa em cũng rất thích chơi tàu lượn siêu tốc. Thật sự! Quá! k*ch th*ch! Luôn! Á!"
Cô đếm trên đầu ngón tay: "Còn cả trò trượt thác nước, vòng quay trên cao, cánh quạt…"
Dừng lại một chút, cô bổ sung thêm: "Nhưng mà thời gian xếp hàng quá lâu."
"Nếu không thì em vẫn còn muốn chơi thêm hai vòng nữa."
Kỷ Lâm Quyến nói: "Đúng vậy, xếp hàng hai tiếng, nhưng chỉ chơi ba phút."
"Nhưng mà không phải con gái đều thích vòng quay ngựa gỗ sao?" Anh nói: "Dường như em rất thích những trò k*ch th*ch nhỉ?"
"Em thích những thứ thú vị." Bạch Lệ gật đầu: "Có lẽ là do… cuộc sống của em khá đơn điệu thì phải?"
Cô thẹn thùng mỉm cười: "Cho nên em rất thích những trò chơi đó."
"Vậy em có từng nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?" Kỷ Lâm Quyến cảm thấy hứng thú muốn tán gẫu với cô vài câu: "Một cuộc sống bình yên đơn giản không phải là điều em muốn đúng không?"
"Em chưa nghĩ ra." Bạch Lệ nói: "Nhưng mà mẹ em hy vọng em có thể thi vào một trường đại học hàng đầu, sau đó ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, sau này có thể trở nên nổi bật."
Chung Trần Di đã đốc thúc những lời này rất nhiều lần, mong con trai thành rồng, mong con gái thành phượng.
"Như vậy à." Kỷ Lâm Quyến tạm ngừng một chút, tiếng thở dài trôi dạt trong ánh chiều tà.
Một lúc lâu sau anh mới nhàn nhạt nói: "Đó là mẹ em muốn, bản thân em thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!