Chương 21: (Vô Đề)

"Tuổi dậy thì là rất bình thường, vả lại bà đừng ngày nào cũng nghi thần nghi quỷ nữa." Bạch Quân nói cho có lệ thêm vài câu, ông ấy không quá coi trọng đến chuyện này lắm, giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ: "Tôi đi làm đây, nếu bà thật sự cảm thấy bất thường thì buổi tối gọi điện thoại cho Đô Đô, nói bóng gió hỏi thăm con bé một chút."

"Có thể có chuyện gì lớn được chứ." Bạch Quân không để ý mà nói.

Mặc dù hiện tại Bạch Lệ mới chỉ là học sinh lớp mười nhưng Chung Trần Di vẫn đặt rất nhiều hy vọng vào cô, cho nên bà ấy tuyệt đối không cho phép chuyện yêu sớm xảy ra với Bạch Lệ được.

Hoặc là nói, bất kỳ nhân tố nào có thể ảnh hưởng đến thành tích của Bạch Lệ, bà ấy đều sẽ tiêu diệt tận gốc.

"Nhưng con bé mới mười bốn tuổi." Chung Trần Di hoàn toàn không nghe lọt lời nói của Bạch Quân, bà ấy tự lẩm bẩm mấy câu, khóe mắt liếc nhìn mảnh giấy bỏ đi có viết tên Kỷ Lâm Quyến, phía trong góc còn có hình vẽ trái tim nhỏ vô cùng khó thấy.

Chung Trần Di hơi cau mày, con trẻ còn chưa thành niên, làm gì có tam quan trưởng thành được, cho nên có một số việc vẫn nên phòng ngừa từ trong trứng nước thì tốt hơn.

Sau khi phần chạy bộ của tiết thể dục kết thúc, giáo viên thể dục thổi còi ra hiệu giải tán.

"Bạch Lệ, cho nên bây giờ cậu đang ở nhà của Kỷ Lâm Quyến sao?" Nói chuyện phiếm được một lúc, Mạnh Đan bỗng dưng hỏi Bạch Lệ.

Ba người ngồi cạnh nhau trên bậc thềm, vừa mới chạy hai vòng quanh sân thể dục, vài người đến giờ vẫn chưa thở đều lại được.

Tia sáng trong không khí mỏng manh, đám mây nhỏ che khuất ánh nắng mặt trời.

Bạch Lệ hơi sững người, thu hồi tầm mắt: "Ừm."

Tính cách của cô tương đối buồn tẻ, cũng ít nói chuyện. Ban đầu Mạnh Đan và Uông Kỳ còn tưởng rằng cô là người lạnh lùng, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian rồi mới phát hiện cô thật sự vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.

"Nhưng mà cậu và Kỷ Lâm Quyến không phải là anh em ruột đúng không?" Mạnh Đan dường như rất có hứng thú với Kỷ Lâm Quyến, cô nàng dựa sát người vào, sợ bỏ lỡ tin tức gì đó: "Bởi vì họ của các cậu không giống nhau."

"Không phải." Bạch Lệ rũ mắt xuống, hai chân cô đung đưa qua lại trên bậc thềm, tâm tư của cô gái nhỏ khó che giấu: "Tớ và anh Kỷ Lâm Quyến không có quan hệ huyết thống, tớ chỉ là ở nhờ trong nhà anh ấy mà thôi."

Lúc nói ra những lời này, cô lại ngước mắt lên, tầm mắt lướt qua đội ngũ học sinh lớp mười hai ở phía xa.

Sân thể dục trống không, tiết thể dục của học sinh lớp mười hai rất tùy tiện, ngay cả học sinh cũng không đến đầy đủ.

Mấy nam sinh cao gầy đứng trong gió thu hiu quạnh nói nói cười cười, bóng lưng mỏng manh, mặc đồng phục học sinh, mang theo cảm giác thanh xuân.

"Ôi!" Mạnh Đan bất giác lộ ra giọng điệu hâm mộ: "Tớ cũng muốn ở trong nhà Kỷ Lâm Quyến."

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Mạnh Đan vỗ tay một cái: "Hôm nay tan học, cậu có thể dẫn tớ đến nhà anh ấy chơi không?" Cô ấy hơi dừng lại một chút rồi mỉm cười: "Tớ rất có hứng thú với nhà của anh ấy, còn cả phòng ngủ của anh ấy nữa."

Vừa nghĩ đến việc có thể bước vào phòng ngủ của Kỷ Lâm Quyến, hai mắt Mạnh Đan lập tức phát sáng lên.

"Hả?" Bạch Lệ sững sờ: "Tớ không có thói quen dẫn bạn học về nhà."

Câu này là sự thật, từ nhỏ cô đã nhảy lớp, cho nên mối quan hệ với bạn cùng lớp không được thân thiết lắm, càng miễn bàn đến chuyện tám chuyện qua điện thoại với bạn thân trong kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, cô chưa bao giờ trải nghiệm qua việc này.

"Chuyện này không có gì cả, trước lạ sau quen mà." Mạnh Đan cười hì hì nói.

Uông Kỳ nói: "Nghe nói bố của anh ấy là kỹ sư cao cấp, trong nhà một năm kiếm được rất nhiều tiền. Căn nhà hiện tại này là bởi vì Kỷ Lâm Quyến đi học ở trường trọng điểm của tỉnh nên mới mua, trong nhà vẫn còn mấy căn nữa đấy."

"Kỹ sư thì mọi người đều biết, đặc biệt là những người đã làm việc lâu năm, một dự án hay một căn nhà đều không có gì đáng nói." Cô ấy nói bằng một cách thích thú, bàn tay chống cằm: "Thật đúng là có tiền nhưng vẫn rất khiêm tốn."

"Với lại cậu đã thấy đôi giày thể thao của Kỷ Lâm Quyến chưa? AJ1 Barb đấy." Mạnh Đan nói: "Ủy viên thể dục của lớp chúng ta cũng mang kiểu dáng tương tự, nhưng đôi giày fake mà ủy viên thể dục mua lại quá rõ ràng, đôi của Kỷ Lâm Quyến mới là hàng real. Đôi giày này chắc hẳn phải mấy ngàn tệ ấy nhỉ? Mẫu đồng thương hiệu mà."

Bạch Lệ khiếp sợ: "Các cậu… đều biết rõ."

"Thì cứ tự nhiên mà biết rõ thôi." Mạnh Đan nói: "Đừng nói là cậu không chú ý tới đấy nhé?"

Bạch Lệ mím môi: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!