Chương 2: (Vô Đề)

Kỷ Lâm Quyến gõ cửa một cái, nghe thấy bên trong truyền ra một câu "Mời vào" rất nhẹ nhàng thì mới đẩy cửa ra.

Bạch Lệ đang ngồi vào bàn xem lại bài tập về nhà.

Anh lười nhác bước đôi chân dài đi tới, nhấc chân đóng cửa lại, bưng đĩa trái cây trên tay. Kỷ Lâm Quyến liếc nhìn mặt bàn, đột nhiên bật cười ra tiếng: "Cũng chăm chỉ quá nhỉ."

Có lẽ là khí thế của anh quá mạnh mẽ nên Bạch Lệ vội vàng đứng dậy.

Cô khẽ c*n m** d***, không dám ngẩng đầu lên.

Kỷ Lâm Quyến chậm rãi đến gần. Anh cao hơn cô rất nhiều, khi anh đến gần một chút, thân hình kia gần như bao trùm Bạch Lệ.

Anh nheo đôi mắt đen lại, dừng lại một chút mới cười nhẹ một tiếng, nói: "Học sinh xuất sắc tụi em đều không lễ phép như thế sao?"

Bạch Lệ sửng sốt, trong lúc hoảng hốt, ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Ngón tay đốt xương rõ ràng của Kỷ Lâm Quyến gõ lên mặt bàn, anh chậm rãi nói: "Gặp anh trai mà không chào một tiếng à?"

Bạch Lệ hoảng loạn đan các ngón tay lại với nhau, hơi ngước mắt lên, khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô lại thận trọng cúi đầu xuống, nhỏ giọng không chắc chắn gọi: "Anh?" 

Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, mềm mại như tiếng muỗi, không thể nghe rõ được. 

Cô gái mười bốn tuổi còn chưa cao đến ngực của Kỷ Lâm Quyến.

"Ừm." Kỷ Lâm Quyến tùy tiện đáp lại một tiếng, tiện tay đặt đĩa hoa quả xuống. 

Anh không vội rời đi mà dựa vào góc bàn, hai tay tự nhiên đút vào túi quần, nhìn chằm chằm tờ giấy làm bài trải trên bàn cô một lúc. 

Bề mặt tờ giấy chỉnh tề, sạch sẽ, chữ viết rất đẹp. 

Mỗi đề bài đều được cẩn thận chú thích các bước và điểm kiến ​​thức để giải đề. 

Còn quyển sửa các bài sai bên cạnh lại càng ngay ngắn hơn nữa. 

Anh suy nghĩ một lúc, dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên có chút hứng thú nói: "Em là học sinh lớp mười học vượt đúng không?" 

"Ừm." Bạch Lệ đáp lại, cô không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng cô vẫn thành thật trả lời. 

Anh trầm tư rồi mỉm cười: "Bé con cũng khá thông minh đấy." 

Bạch Lệ giật mình: "Hả?" 

Chuyện này... cô nên nói thế nào đây. 

Tuy nhiên, Kỷ Lâm Quyến không cho cô cơ hội trả lời, anh hơi nhướng đôi mắt đen láy lên, dùng giọng điệu tự nhiên và tùy tiện nói: "Đã làm đề lớp 12 chưa?" 

"Làm… làm được một chút." Nhưng lúc đó là do cô rảnh không có việc gì nên làm chơi, hơn nữa còn làm sai rất nhiều câu.

"Được rồi, đủ dùng rồi." Kỷ Lâm Quyến nghe vậy thì gật đầu, nói xong, anh sải bước trên đôi chân dài, xoay người đi ra ngoài. 

Bạch Lệ hoàn toàn không hiểu ý của anh, sửng sốt mất mấy giây.

Một lúc sau, anh cầm một xấp đề kiểm tra thử đến và ném chúng trước mặt cô. 

Đó là một bài kiểm tra vật lý. 

Cũng không biết được phát khi nào, nhưng trên đó vẫn sạch sẽ, vẫn chưa giải được một đề nào, nhưng góc trên bên trái có ghi tên và lớp. 

Kỷ Lâm Quyến, lớp 12/16. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!