Chương 19: (Vô Đề)

"Anh Kỷ, cái này." Hà Ích Thần xắn tay áo lên, hất cằm về phía Kỷ Lâm Quyến: "Cánh tay anh sao vậy?"

Đèn trên bàn rất sáng, nhưng xung quanh lại u tối vô cùng.

Trong ghế sofa bên cạnh, Hứa Bác Văn và Vương Viên Tuệ đang chơi game.

"Không có gì." Kỷ Lâm Quyến lười biếng ngước mắt lên, đi về phía quầy bar.

"Em còn tưởng hôm nay anh không ra ngoài, bị thương sao không ở nhà dưỡng." Hà Ích Thần nói: "Vết thương này phải mất bao lâu mới có thể khỏi?"

Kỷ Lâm Quyến không nói gì, Hứa Bác Văn bên cạnh lên tiếng: "Đừng hỏi nữa. Vết thương gân cốt còn phải mất một trăm ngày, vết thương này của anh Kỷ là vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, vẫn đang dưỡng. Nhưng cũng may là không thật sự tổn thương tới dây thần kinh."

"Ừm, hồi phục một khoảng thời gian rồi cũng không có gì đáng ngại." Kỷ Lâm Quyến nói xong, đôi mắt khẽ rũ xuống. Anh không đề cập đến chuyện ra nước ngoài huấn luyện đấu kiếm bị lỡ dở.

Các anh em cũng hiểu, không ai nhắc đến nữa.

Vừa dứt lời, Hứa Bác Văn ngẩng đầu: "Sao anh lại mang em gái tới đây?"

Anh ta buông điện thoại xuống: "Em ấy có chịu được không?"

Dù sao thì nữ sinh thông thường cũng không thích nơi này, cảm thấy rất nhàm chán.

Kỷ Lâm Quyến nghiêng người, nhìn cô.

Đột nhiên ánh mắt bốn phía đều tụ tập lại, vành tai Bạch Lệ nóng lên, cô nhìn về phía Kỷ Lâm Quyến, dáng người thẳng tắp giống như đang cam đoan với anh: "Em có thể."

Giọng nói non nớt của thiếu nữ hoàn toàn không hợp, tất cả mọi người đều cười hùa theo hai tiếng.

Qua một hồi, Kỷ Lâm Quyến vẫn ở trên sô pha xem điện thoại di động, trong lúc đó mấy nam sinh đều mạnh ai nấy chơi, chẳng ai nói năng gì.

Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề, thực sự không có gì thú vị.

Ban đầu Bạch Lệ ngồi khá xa, sau đó cô chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Kỷ Lâm Quyến, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

"Anh ơi." Cô hạ thấp giọng nói của mình, dùng âm điệu mà chỉ có hai người họ có thể nghe thấy được: "Anh.. đừng tức giận nữa có được không?"

Kỷ Lâm Quyến khẽ ngước mắt lên, vẻ mặt lạnh nhạt: "Anh đâu có tức giận."

"Không đúng không đúng, em nói sai rồi." Bạch Lệ cẩn thận cân nhắc dùng từ, "Anh đừng không vui nữa có được không?"

Đoạn, Bạch Lệ nói tiếp: "Anh không về nhà, dì sẽ lo lắng cho anh."

"Hơn nữa lời dì nói hôm nay chắc chắn là lời cả giận. Chắc chắn dì ấy vẫn hy vọng anh có thể về nhà."

"Trông anh không vui sao?" Vẻ mặt Kỷ Lâm Quyến thản nhiên.

Anh cảm thấy cô gái nhỏ này suy nghĩ quá nhiều, cũng quản quá nhiều.

Bạch Lệ trong lúc nhất thời bị vặn lại đến á khẩu không nói nên lời.

Bỗng chốc, cô đột nhiên đứng lên, như là nghĩ đến cái gì đó, không thèm quay đầu lại chạy thẳng xuống lầu.

Bạch Lệ lao ra cửa quán bi

-a mới phát hiện bên ngoài đã có mưa tí tách, nhưng cũng may mưa không lớn, nhỏ vào người cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ như là sương mù.

Ánh mắt Bạch Lệ tìm kiếm bốn phía, sau khi nhìn thấy cửa hàng siêu thị thì sáng ngời.....

Qua một lát sau, Bạch Lệ lại chạy về trước mặt Kỷ Lâm Quyến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!