Chương 18: (Vô Đề)

Chiều chủ nhật trở lại trường, Bạch Lệ vừa xách vali đến cửa. 

Cô chưa kịp lấy chìa khóa ra khỏi túi thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra. 

Ánh mắt của bọn họ đột nhiên va chạm với nhau, cả hai đều sững sờ. 

"Anh… Anh à." Bạch Lệ nhẹ nhàng gọi.

Sắc mặt Kỷ Lâm Quyến trông cũng không có gì khác thường, nhưng dưới mí mắt lại có vết thâm tím mờ nhạt, giống như đã lâu không ngủ ngon.

Ánh mắt anh liếc nhanh qua người cô, hơi nâng cằm lên nhưng cũng không nói gì.

Trong nhà, tiếng khóc của dì Thái vang lên: "Kỷ Lâm Quyến, nếu hôm nay con bước ra khỏi cánh cửa nhà này thì đừng quay về nữa!"

Không khí trong phòng ngột ngạt như bầu trời đêm đen kịt sắp nổi mưa bão, thậm chí làm cho Bạch Lệ

- người vừa mới trở về chẳng rõ là có chuyện gì, cũng nhạy cảm nhận ra sự nặng nề.

Bạch Lệ dừng bước chân lại, cứ như vậy cứng đờ tại chỗ.

Khóe mắt của cô lướt qua cánh tay Kỷ Lâm Quyến, phía trên bó thạch cao rất dày, bị từng lớp băng gạc vây quanh, treo trước ngực.

Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy giật mình.

Bạch Lệ đau lòng nhíu mày.

Chắc là đau lắm.

Trái tim cô rầu rĩ, giống như vết thương ấy không nằm trên người Kỷ Lâm Quyến, mà là ở trên người cô.

Cửa mở ra, tiếng nức nở loáng thoáng.

"Mẹ thật sự không ngờ con lại làm ra chuyện như vậy." Thái Gia Hòa nói: "So với em trai, con thật sự không thể khiến bố mẹ bớt lo lắng đi được."

Bạch Lệ rất ít khi thấy dì Thái tức giận như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Thái Gia Hòa đứng ở phòng khách thuận tay cầm gối ôm trên sô pha ném tới.

Gối ôm lao thẳng về phía Kỷ Lâm Quyến, bấy giờ nện vào vai anh.

Cánh tay bị thương của anh khẽ động, đôi môi mỏng đột nhiên gợi lên một độ cong, không thèm để ý nói một câu: "Vậy hai người chỉ nuôi em trai con là được rồi."

"Rốt cuộc con còn muốn gia đình chúng ta hòa thuận hay không?" Thái Gia Hòa đã tức giận đến mức cả người phát run, bà vươn ngón tay run rẩy chọc vào sống lưng Kỷ Lâm Quyến: "Con không thi đậu đại học mẹ sẽ cho con ra nước ngoài! Nhưng chuyện thực tập sinh, con đừng nghĩ tới nữa! Mẹ không bao giờ cho phép, bố con càng không thể!"

"Trừ phi con không muốn ở lại cái nhà này."

Bạch Lệ hoàn toàn sửng sốt. Dì Thái luôn dịu dàng trong lòng cô, hôm nay lần đầu tiên nổi giận như vậy.

Kỷ Lâm Quyến vẫn không dừng bước, ngay giây tiếp theo đã đóng cửa lại.

"Rầm…" một tiếng, giống như là tiếng sấm sét đột nhiên vang lên trong lúc bức bối tĩnh mịch.

Kỷ Lâm Quyến định bước đi, Bạch Lệ do dự nhỏ giọng gọi anh lại: "Anh ơi."

Nhưng bước chân của anh cũng không hề chần chờ, dường như hoàn toàn không nhận ra cô đang ở đây, hoặc có lẽ là không muốn phản ứng.....

Bạch Lệ đi theo Kỷ Lâm Quyến rất lâu, mãi cho đến cửa tiểu khu.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, đường phố hẵng còn sôi nổi tấp nập.

Cô không hé răng, chỉ vùi đầu đi theo phía sau anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!