Giọng cô rụt rè, âm cuối từ từ nâng lên, tạo nên một âm điệu nhẹ nhàng, mềm mại.
Trong bóng tối, tiếng thở nhẹ nhàng và khá mỏng.
Khi không có âm thanh, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của Kỷ Lâm Quyến khóa chặt trong phòng tối, lười biếng dựa vào đầu giường: "Em không ngủ được nên cũng không cho anh ngủ à?"
Anh thản nhiên nói, rồi dừng lại một chút, giọng điệu chậm rãi nói: "Nhóc con, em giày vò người ta quá rồi đấy." Giọng điệu của anh đều đều và xa cách, như thể anh không hề coi trọng những lời làm nũng vừa rồi của cô.
Bạch Lệ lúc này cũng không nhìn rõ ràng vẻ mặt của Kỷ Lâm Quyến, vì vậy cô cắn môi, khẽ cau mày, nghiêm túc suy nghĩ.
Đầu óc Bạch Lệ nhất thời trống rỗng, Bạch Lệ vẫn chưa nghĩ xong tiếp theo nên nói gì.
Cô quả thực có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng lời lên đến cửa miệng thì lại không biết phải nói gì, trong mắt cô dường như có một lớp sương mù, khó có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vừa rồi khi cô mở cửa bước vào, thực ra là do bốc đồng.
Sau đó dựa vào hơi rượu dâng lên não, Bạch Lệ mới có thể không chút đắn đo giả vờ làm nũng trước mặt anh.
Nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ không dám làm ra hành động như vậy.
Vừa nghĩ đến việc cô nói chuyện với giọng điệu như vậy, Bạch Lệ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Hơn nữa sợ bóng tối hay cái gì đó, cô lại không sợ, cô thực sự không hề sợ bóng tối.
"Nhưng mất điện rồi..." Bạch Lệ tức giận nói, nghiêng đầu như đang cố tìm một lời giải thích hợp lý cho hành vi của mình.
Kỷ Lâm Quyến bị cô chọc cười: "Mất điện có liên quan đến giấc ngủ sao?" Bạch Lệ sửng sốt một lát, sau đó ngơ ngác nói: "Không có."
"Vậy bây giờ em nên làm thế nào?" Kỷ Lâm Quyến khoanh hai tay trước ngực, hơi nheo mắt lại, toàn thân đều tỏa ra cảm giác lười biếng, giọng nói trầm thấp có ý ra lệnh.
Trầm mặc một lát, Bạch Lệ yếu ớt nói: "Trở về ngủ."
"Ừm." Kỷ Lâm Quyến trả lời qua loa: "Nghe lời đi."
Bạch Lệ: "... Có thể không nghe lời được không? T-T"
"Không được. " Kỷ Lâm Quyến nghiêm túc trả lời: "Đã rất muộn rồi."
Bạch Lệ: "Nhỏ tuổi thật là bực mình."
Kỷ Lâm Quyến cười, hù dọa cô: "Nhóc con, thức đêm sẽ không cao thêm được đâu."
Dừng lại một chút, anh chậm rãi nói: "Khi em ra ngoài, người khác sẽ coi em như học sinh cấp hai, em có muốn như vậy không?"
"..." Bạch Lệ, anh thực sự đã nắm được mệnh môn* của cô.
*Mệnh môn: Huyệt ở khoảng giữa hai trái thận, liên quan đến chuyện sống chết của một người.
Cô không bao giờ muốn bị người ta đối xử như một đứa trẻ nữa!
Thật ra Bạch Lệ chỉ lo lắng nếu sáng mai cô bắt chuyến xe sớm về nhà, có thể trước khi rời đi cô sẽ không gặp được Kỷ Lâm Quyến.
Vì vậy cô ích kỷ muốn nói thêm vài câu với anh, dù chỉ là trò chuyện bình thường mà thôi.
Đây là lần đầu tiên đến kỳ nghỉ mà cô không muốn quay về nhà.
À… cô thậm chí còn nảy sinh ý định tiếp tục ở lại đây trong kỳ nghỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!