Màn đêm buông xuống, trăng sáng, sao nhỏ bé lấp lánh.
Nhiệt độ giảm mạnh, Bạch Lệ siết chặt cổ áo.
Lớp của bọn họ khá lề mề, kéo dài mãi đến bây giờ mới ra ngoài, trong đại sảnh đã không có ai, thỉnh thoảng chỉ có vài bàn của những người đàn ông trung niên đang trò chuyện và uống rượu.
Cô đang định bắt taxi về nhà, nhưng còn chưa kịp cất bước, cô đã bị một giọng nữ phía sau gọi lại: "Bạch Lệ, đợi một chút."
Cô quay lại, nhìn thấy Giang Tinh Tự đang đi tới: "Ừm."
"Cảm ơn cậu vì chuyện tối nay." Giang Tinh Tự nhai kẹo cao su: "Tôi nợ cậu một ân tình."
Bạch Lệ sờ sờ khuôn mặt đã nóng bừng, lắc đầu: "Không sao đâu, tôi cũng không giúp được gì cho cậu, không cần cảm ơn đâu."
Giang Tinh Tự nghe vậy thì nhướng mày, lấy điện thoại di động từ trong túi ra: "Cho tôi thông tin liên lạc của cậu đi. Cậu có tài khoản Wechat không?"
Bạch Lệ nói: "Có."
Một lúc sau.
"Thêm bạn rồi đó." Giang Tinh Tự nói: "Cậu chấp nhận đi nhé."
Bạch Lệ ấn nút chấp nhận, sau đó tùy ý lướt qua tin nhắn trên điện thoại.
Cô liếc nhìn giao diện Wechat và tình cờ nhìn thấy tin nhắn mà Chung Trần Di đã gửi đến ba giờ trước. Trước đây cô vẫn luôn bận giải quyết việc ở trường nên không có thời gian xem nó.
[Mẹ: Đô Đô, ngày mai có phải là con được nghỉ lễ không?]
[Mẹ: Mấy giờ xe về? Đến lúc đó hãy gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ bảo bố đến đón con.]
[Mẹ: Sao con không trả lời tin nhắn? Con đang học à?]
Cuối cùng, Chung Trần Di gửi một bức ảnh đầy hoa sen, trên đó viết những dòng chữ đầy màu sắc: Những ngày bận rộn, hãy chăm sóc tốt cho bản thân.
Bạch Lệ dở khóc dở cười.
Nhưng nói mới nhớ, ngày mai là ngày nghỉ lễ Quốc Khánh mà.
Niềm mong đợi trong tưởng tượng đã không đến mà thay vào đó lại trở nên có chút u sầu.
Nhân lúc ở bên đường bắt taxi, Bạch Lệ tranh thủ gọi điện thoại cho Chung Trần Di.
Tiếng chuông vang lên hai ba lần, cuộc gọi đã được kết nối.
Trong điện thoại Bạch Lệ không nói gì, cô chỉ giải thích ngắn gọn tại sao mình muộn như vậy mới trả lời tin nhắn, đồng thời nói với Chung Trần Di về việc ngày mai mình về nhà.
Trong khoảng thời gian này, Chung Trần Di cũng dặn dò cô không được uống bia rượu, phải về nhà sớm. Bạch Lệ lúng túng mơ hồ đáp lại, không nói thêm gì nữa.
Sau khi cúp điện thoại, đúng lúc bên đường có một chiếc taxi đang dừng lại.
Bạch Lệ vẫy tay, chiếc taxi nháy đèn vài cái với cô.
Mạnh Khúc Tinh không biết từ lúc nào đã đi tới, đứng vững vàng ở bên cạnh cô: "Tôi tiễn cậu. Lớp trưởng nói để cậu tự về nhà một mình không an toàn." Lông mày của Mạnh Khúc Tinh tươi sáng, đôi mắt đen trong veo đã hơi say, toát ra khí chất trong trẻo và uyên bác.
Một tay cậu ta đút vào trong túi, hơi nâng cằm, không cho cô cơ hội từ chối: "Trùng hợp cậu với tôi thuận đường, tiễn cậu xong tôi sẽ trực tiếp về nhà."
"Buổi tối rất khó bắt xe, cậu lên xe trước đi."
Bạch Lệ im lặng một lúc, nhìn thấy Mạnh Khúc Tinh vô cùng tự nhiên thắt xong dây an toàn nên cô cũng lên xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!