Chương 15: (Vô Đề)

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, mang theo chút thờ ơ. 

Yết hầu cũng nhấp nhô lên xuống từ từ theo chuyển động của tiếng cười khúc khích đó. 

Đôi mắt đen của anh hơi nhướng lên, anh mỉm cười nhìn cô.

Hai má của Bạch Lệ bỗng nhiên nóng bừng. 

Ngay cả d** tai của cô cũng đã rực lửa. 

Khi ánh mắt chạm nhau, trái tim cô lập tức đập nhanh, lỡ mất một nhịp. 

Sau đó Bạch Lệ mất tự nhiên mà siết chặt cúc cổ tay áo, khẽ chớp mắt, cúi đầu: "Làm gì có, em không có nổi nóng với anh..." 

Giọng nói rất nhỏ, giống như tiếng muỗi vo ve. 

Xung quanh ồn ào, lời vừa nói ra cũng bị tiếng ồn ào át đi mất. Cô cũng không biết đối phương có nghe thấy không. 

Mùi thơm đậm đà của đồ ăn từ trong bếp lan ra, mùi dầu khói nồng nặc. 

Kỷ Lâm Quyến cũng không có ý định nói thêm gì về chủ đề này, chỉ hỏi: "Vừa rồi em có bị thương không?" 

Nói xong, anh hạ ánh mắt xuống liếc nhìn đầu gối của cô. 

Đầu gối thon dài trắng nõn hơi ửng hồng, chỗ bị ngã trên sân thể dục trước đó vẫn còn sưng đỏ một mảng, miếng băng cá nhân được dán thẳng lên chỗ bị thương nhưng ở bên mép vẫn có thể nhìn thấy các dấu bầm tím. 

Bạch Lệ vẫn còn mặc chiếc quần đùi đồng phục học sinh, cô cũng không thay ra. 

Mép của quần đùi thể thao cao hơn đầu gối khoảng mười lăm centimet. 

Ống quần rộng khiến cho đôi chân của cô trông thon và thẳng hơn. 

"Không có." Bạch Lệ lắc đầu.

Dừng một chút, cô nghĩ tới chuyện mình suýt chút nữa đã bị đánh: "Cảm ơn anh trai."

"Khách sáo như vậy à?" Kỷ Lâm Quyến hơi nhướng mày, giọng điệu ngạo mạn và lười biếng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô: "Ban ngày lúc bướng lên sao lại không khách sáo như vậy?" 

Cô nhóc da mặt mỏng nên không chịu nổi những trò trêu chọc như vậy. 

Anh vừa dứt lời, lửa nóng ở hai má của Bạch Lệ còn chưa tắt hẳn, lại đột nhiên dâng trào. 

Rõ ràng là anh luôn coi cô như một đứa trẻ. 

Thực sự không muốn quan tâm đến anh nữa… TAT.

Cũng không biết có phải là vì bọn họ đã ở bên nhau lâu, hay vì mối quan hệ nào khác, mà tóm lại là bây giờ cách cô đối xử với Kỷ Lâm Quyến càng ngày càng lớn gan hơn: "Vậy thì sau này em sẽ không khách sáo với anh một chút." 

Cô chớp mắt, tuy giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn giả vờ tỏ ra nghiêm túc. 

Kỷ Lâm Quyến nhướng mày. 

Hứa Bác Văn tình cờ từ cửa đi vào, xách theo hai thùng bia, khi nhìn thấy Kỷ Lâm Quyến và Bạch Lệ ở cửa, anh ta giật mình: "Hai người đang làm gì vậy?"

"Em gái Bạch Lệ cũng ở đây à?" Anh ta liếc nhìn Bạch Lệ: "Vừa đúng lúc, em có muốn đến phòng riêng ăn cơm với bọn anh luôn không?" 

"Dù sao thì hôm nay cũng là do anh trai em mời." 

Vào thời điểm Hứa Bác Văn lên tiếng mời, trong lòng cô trong giây lát thực sự đã lóe lên suy nghĩ muốn qua đó. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!