Chương 14: (Vô Đề)

"Xí, tại sao hình như em còn ngửi thấy có chút mùi nguy hiểm thế." Hứa Bác Văn trêu đùa nói: "Xem ra anh không có cảm giác anh lớn như bố rồi." 

Kỷ Lâm Quyến thờ ơ: "Ai nói không có cơ chứ? Không phải cậu cũng vậy sao?" 

Anh khẽ nheo mắt: "Học hành kém đến như vậy, ngày nào cũng khiến bố phải lo lắng." 

"... Mẹ nó làm như anh học rất giỏi vậy." Hứa Bác Văn nói, mặc dù chủ đề đã bị thay đổi nhưng anh ta vẫn bổ sung thêm một câu: "Em đã từng nói cho anh biết chưa?" 

"Cái gì?" Kỷ Lâm Quyết thờ ơ ngước mắt lên. 

"Em có một người bạn cùng lớp, cuồng em gái đến mức thậm chí còn không cho phép có bạn nữ."

Coi như đang tám chuyện, Hứa Bác Văn trầm ngâm nói: "Mẹ nó thật là đáng sợ mà, khủng khiếp quá." 

Dừng một chút, anh ta lại tự lẩm bẩm: "Đây có được coi là tâm lý b**n th** không?" 

"Hai người đang nói cái gì vậy?" Hà Ích Thần ngẩng đầu lên, ra vẻ bí ẩn nheo mắt: "Không phải đó chứ, chẳng lẽ có bộ phim mới nào mà hai người không chia sẻ với tụi tôi à?" 

Hứa Bác Văn: "... Cậu cho rằng mọi người đều giống các cậu sao, anh Kỷ và tôi đều là những người đàng hoàng đó nha?"

"Cơ mà đợi lát nữa cũng có thể học hỏi tác phẩm mới của Yuya Mikami một chút." 

Kỷ Lâm Quyến không nói gì, ánh mắt của anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Mùi thuốc lá từ hành lang tràn ngập không khí. 

Ở rìa khu C của sân thể dục, cô gái nhỏ đang cười nói rôm rả, chuẩn bị cùng các nam sinh bước đi về hướng khu A. Khoảng cách giữa hai người hơi lớn, ánh sáng mỏng manh kéo dài bóng của hai người bọn họ.

Thoạt nhìn, cảnh tượng đó trông thật hài hòa. 

Anh thờ ơ thu hồi ánh mắt lại..... 

"Vết thương ở đầu gối của cậu đã đỡ hơn chưa?" Mạnh Khúc Tinh cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, cánh tay của cậu ta gầy gò, tay áo ngắn của đồng phục học sinh bên dưới đã được chỉnh sửa, nên ngắn hơn một chút. 

Chiếc áo khoác đồng phục học sinh đang được mắc trên tay, cậu ta trông có vẻ rất thoải mái: "Còn đau không?" 

Khi đột nhiên được nhắc đến, Bạch Lệ mới hơi cụp mắt xuống liếc nhìn. 

Chỗ bị thương đã được dán một miếng băng cá nhân, nhìn có vẻ dễ thương. 

Một cơn gió lạnh thổi qua đầu gối, cô cảm thấy lạnh lẽo, lắc đầu nói: "Không còn đau nữa, chỉ là bị trầy xước nhẹ thôi." 

"Vậy thì tốt rồi." Mạnh Khúc Tinh giơ tay lên cào cào mái tóc ngắn ngắn của mình. 

Dừng một chút, Bạch Lệ có chút áy náy nói: "Xin lỗi." 

"Hả?" Mạnh Khúc Tinh có chút khó hiểu mỉm cười: "Sao đột nhiên lại xin lỗi?" Hai tay của Bạch Lệ đang đặt ở sau lưng: "Là vì ​​tôi... nên mới khiến cậu không giành được thứ hạng, do tôi đã liên lụy đến cậu."

"Có đạt được thứ hạng hay không không quan trọng, giải thưởng cũng chỉ là cốc giữ nhiệt, bột giặt các loại, không sao đâu." Mạnh Khúc Tinh cười nói: "Không cần phải bận tâm." 

Bạch Lệ mím môi không nói gì. 

Nhưng hiển nhiên, cô vẫn cảm thấy vấn đề của mình khá lớn. 

Mạnh Khúc Tinh nghiêng đầu nhìn, hai má của cô gái nhỏ đã đỏ bừng, đôi mắt long lanh sáng ngời. Đột nhiên, cô cũng ngước mắt nhìn sang, chiếc mũi nhỏ hơi rung lên, trông có vẻ như rất lo lắng.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, vẻ mặt cô sững sờ, giống như một con thỏ bông nhỏ bé đột nhiên giật mình, có chút ngơ ngác. 

Mẹ nó thật là quá dễ thương! 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!