Khựng lại một chút, anh vừa muốn đưa tay ra đỡ cô, lại bị Bạch Lệ vô thức tránh né, làm anh đỡ hụt.
"..." Sau đó Kỷ Lâm Quyến hơi nhướng mày, mang theo ý cười nhẹ: "Còn nói là không phải ngượng ngùng đó à?"
Tóc ngắn màu xám bạc sượt ngang qua lông mày, anh hạ chiếc mũ bóng chày xuống.
Một đôi mắt đen láy sáng lên trong bóng râm dưới vành mũ, đường quai hàm của anh vẫn hướng về phía ánh sáng, trông rất gọn gàng, như thể đã được chạm khắc tỉ mỉ.
Anh có ngoại hình rất nổi bật, dường như sinh ra chỉ cần đứng thôi là ánh đèn sáng tự động chiếu vào.
Bạch Lệ né tránh: "Dù sao em nói không có thì là không có."
Nói xong, cô đưa tay cởi sợi dây buộc vào chân hai người họ.
Không biết ai đã buộc sợi dây này nữa, khó cởi muốn chết.
Bạch Lệ tìm kiếm xung quanh một vòng, mới tìm thấy điểm bắt đầu của sợi dây.
Kỷ Lâm Quyến hơi nhướng mày: "Có phải anh gây áp lực cho em nhiều quá không?"
"Cái gì?" Bạch Lệ có hơi sửng sốt, nghi hoặc ngẩng đầu lên.
"Cuộc thi đó." Kỷ Lâm Quyến lười nhác nói: "Nếu em không muốn tham gia thì thôi, vết thương đợi xíu nữa rồi xử lý."
Dừng lại một chút, anh có ý muốn giải thích, giọng điệu bình tĩnh, nói tiếp: "Anh không phải muốn ép em bắt buộc phải tập trung."
Nói trắng ra thì cuộc thi này cũng không đến nỗi quan trọng, chỉ là nếu không tập trung thì rất dễ phạm sai mà té ngã, vậy nên cũng rất dễ bị chấn thương.
Vết thương tuy không nghiêm trọng, nhưng vẫn đau nhức khó chịu.
Kỷ Lâm Quyến nghĩ rằng đây là chuyện khiến cô rất bận tâm.
Vậy nên, mặc dù anh chưa bao giờ giỏi giải thích, nhưng vẫn là nói với cô một lời.
"Em đâu có nói là anh gây áp lực cho em đâu..." Cô nói.
Chỉ là vì bị coi thường nên cô có hơi không vui.
Hơn nữa mỗi lần nghe anh nói nhóc con, Bạch Lệ càng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa hai người càng lớn, anh luôn đối xử với cô như thể cô chưa trưởng thành.
Thái độ như vậy khiến cổ họng cô như nghẹn lại.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng dường như càng lúc cô càng để tâm đến chuyện ấy hơn.
Kỷ Lâm Quyến liếc nhìn cô, giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Vậy chứ là cái gì?"
"Đó là vì..." Bạch Lệ còn chưa nói xong, đột nhiên bị trọng tài cắt ngang.
Thực ra là thời gian hai người họ tạm dừng kéo dài quá lâu, trọng tài bên cạnh đã thổi còi mấy lần, chỉ là cả hai đều không để ý.
Hơn nữa thời gian dần dần trôi qua, xung quanh càng lúc càng có nhiều ánh mắt tập trung sang đây.
"Hai học sinh bên đó đang làm cái gì vậy?" Trọng tài nói: "Đứng trên đường đua nói chuyện? Các cô các cậu cũng biết chọn địa điểm quá nhỉ?"
"Thực sự xem trường học là phòng khách nhà các cô cậu rồi à! Mau đi nhanh!"
Nhìn thấy mọi người đều bị bọn họ thu hút dồn sự chú ý sang, hai má Bạch Lệ bỗng nhiên nóng lên, cô trầm mặc hồi lâu, lẳng lặng rũ mắt xuống, muốn bò dậy.
Khi tay cô vừa chạm đất, toàn thân cô đột nhiên bỗng cảm thấy nhẹ hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!