Phía sau có mấy nam sinh đang chơi game, hôm nay là ngày duy nhất bọn họ có thể lấy điện thoại di động ra chơi một cách quang minh chính đại.
Hiếm có được một hôm thoải mái nhàn nhã, dù cho chủ nhiệm có ở đây, nhưng mọi người hầu như cũng không quan tâm.
Bạch Lệ uể oải trở về chỗ ngồi.
Còn chưa kịp ngồi ấm mông, cô đã nhìn thấy lớp trưởng trông có vẻ vội vàng đi về phía cô, trên tay còn cầm một danh sách hình như là để điểm danh.
"Bạch Lệ, cậu có nhìn thấy Mạnh Khúc Tinh không?" Lớp trưởng cau mày.
Bạch Lệ cương quyết lắc đầu: "Không thấy."
Lớp trưởng thấy vậy thì quay người rời đi, nhưng lại hơi khựng lại, đột nhiên nói: "Cậu đăng ký chạy đua ba chân phải không?"
"Ừm." Bạch Lệ lơ đãng đáp.
Nhưng lần này cô không còn có hứng thú với việc thi đấu của đại hội thể thao nữa rồi.
"Cái tên Mạnh Khúc Tinh này thật là." Lớp trưởng gãi đầu bực bội: "Cậu ta cũng đăng ký chạy đua ba chân. Các cậu cùng một nhóm, giờ lại đột nhiên chẳng thấy cậu ta đâu. Hỏi một vòng rồi cũng không có."
"Thôi bỏ đi, bây giờ cậu đi khu C điểm danh trước đi, đợi lát nữa tớ tìm thấy cậu ta sẽ bảo cậu ta sang." Lớp trưởng nói xong, chỉ vào vị trí khu vực dành cho khối 12: "Rồi sau khi trận đấu kết thúc, cậu viết bài văn ngắn cho tớ."
Bạch Lệ giật mình, ngước mắt nhìn lên khu vực cho khối 12.
Trông từ xa, số người ngồi trên ghế đã vơi đi hơn một nửa.
Không khí tràn ngập những đợt nắng nóng, có vài học sinh đang lượn quanh đường đua.
"À đúng rồi, băng tay này của cậu, khi thi đấu thì đeo nó vào."
Bạch Lệ cầm lấy chiếc băng tay có chữ đen trên nền trắng, còn in cả số trên đó.
Sân bãi rất rộng, Bạch Lệ muốn sang đó phải đi hết một vòng.
Khi đến được chỗ để điểm danh chạy đua ba chân, cô vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bởi vì lúc sáng Kỷ Lâm Quyến có nói với cô, anh cũng đăng ký chạy đua ba chân.
Mấy nam sinh tụ tập quanh bàn điểm danh, Kỷ Lâm Quyến cũng đứng cùng với bọn họ, đang trò chuyện với nhau.
Âm thanh mơ hồ không rõ, theo gió cuốn đi.
Anh uể oải tựa người lên bàn, quay lưng về phía cô.
Bạch Lệ trầm ngâm tiến lên hai bước, rồi dừng lại.
Càng bước càng gần, cô đột nhiên không muốn đến đó nữa.
Thế là cô nhất quyết đứng ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía xa xa, xem xem cuộc thi đấu thầu ở khu B, nhưng rất nhanh đã không còn cảm thấy hứng thú nữa, nhịn không được lại thu hồi ánh mắt, nhìn về hướng bóng lưng của Kỷ Lâm Quyến.
Dáng người anh mảnh khảnh cao gầy, hai tay chống lên bàn phía sau lưng, đôi chân dài bắt chéo, vành mũ thấp xuống.
Chiếc áo len màu đen hơi thùng thình, khiến anh trông vai rộng eo thon hơn.
Hứa Bác Văn nhìn thấy cô trước, sau đó húc vào cánh tay Kỷ Lâm Quyến.
Ngay sau đó, tầm mắt của anh chầm chậm ngước lên.
Đôi mắt đen của anh hơi tối lại, trong làn nóng, va vào ánh mắt cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!