Chương 1: (Vô Đề)

Màu của bầu trời ngoài cửa sổ dần trắng như bụng cá, lúc tờ mờ sáng, điều hòa bên trong tàu bật thấp làm chóp mũi Bạch Lệ lạnh buốt. Cô siết chặt ống quần mà vẫn có khí lạnh chui vào.

Trong lối đi nhỏ dần dần có người đi lại, vị trí ghế của cô không tốt, phải ngồi dựa vào cửa, cách khu vực hút thuốc rất gần.

Mùi khói thuốc gây mũi nồng nặc cùng âm thanh của bình nước nóng lạnh có vẻ vô cùng bình thường vào một buổi sáng yên tĩnh.

Mùi mì ăn liền nhanh chóng lan tỏa trong không khí, âm thanh sột soạt vang lên. Mọi người trên tàu bắt đầu thức giấc.

Còn có một tháng nữa là đến sinh nhật mười bốn tuổi của Bạch Lệ.

Giờ phút này cô ngồi một mình trên chuyến tàu đi đến một thành phố xa lạ, ở nhờ nhà một người bạn tạm coi như có chút thân quen với bố mình.

Không gian phía dưới bàn không đủ, ông bác bên cạnh cô còn chưa tỉnh. Ông ta vặn người thành một tư thế kỳ lạ, hai chân dang rộng, làm cho không gian dưới gầm bàn vốn không rộng giờ còn chật chội hơn.

Ánh mắt Bạch Lệ không nhìn ra cửa sổ nữa mà ngừng lại trên mặt bàn. Cô cầm lấy chai nước lọc của mình trong số những chai nước uống dở kia.

Cô hơi ngước vành mắt cay cay lên, nhìn về phía thành phố dưới ánh nắng ban mai.

Xa xa, những tòa nhà cao tầng sừng sững trong mây, xen lẫn vào nhau.

Sáng sớm, thành phố còn chưa thức dậy, khắp nơi là một bầu không khí xa lạ.

Cô uống mấy ngụm nước mới cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn một chút. Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, Bạch Lệ sửng sốt, vội vàng lấy ra chuyển chế độ im lặng.

Ông bác bên cạnh dường như cũng bị đánh thức, nhìn cô với vẻ mặt không kiên nhẫn. Nhưng sau khi tỉnh dậy, ông ta lại thu chân lại, xoay người sang phía bên cạnh.

Bạch Lệ nghe máy, cô chưa kịp nói chuyện thì đầu bên kia điện thoại đã hỏi trước: "Đô Đô, con đã đến nơi chưa?"

"Con chưa ạ." Bạch Lệ liếc ra ngoài cửa sổ nhìn khung cảnh hoang vu trống trải, sương mù xám xịt trên bầu trời đang bị ánh sáng mặt trời xua tan từng chút một. Cô hạ giọng nói: "Con vừa mới vào nội thành thôi."

"Ừm, bố con cứ bắt mẹ phải gọi cuộc điện thoại này bằng được, ông ấy không yên lòng." Chung Trần Di nói: "Con đến nơi là sẽ có người đón con đó. Đến lúc đó con phải nhìn biển báo trên đường một chút. Nếu có taxi bất hợp pháp lôi kéo con thì cứ lờ họ đi, biết chưa?"

Bạch Lệ đáp lời: "Vâng."

Lâu rồi không nói chuyện, giọng cô rất khàn.

"Còn việc này nữa," Chung Trần Di lại dặn dò nói: "Sau khi con đến nhà người ta phải biết phép tắc cơ bản, tự dọn rửa bát đĩa đấy nhé."

Bạch Lệ nói: "Con biết rồi mà mẹ."

Chung Trần Di nói: "Đừng để người ta bới móc tật xấu của con."

Lúc này, âm thanh đầu bên kia điện thoại cách xa một chút. Bạch Lệ nghe thấy giọng của đàn ông đang hỏi cái gì đó. Chung Trần Di trả lời hai tiếng rồi lại nói vào loa điện thoại.

"Đô Đô, con còn nhớ anh trai Kỷ Lâm Quyến nhà chú Kỷ không? Hồi nhỏ thằng bé có chơi với con một thời gian ấy, thằng bé lớn hơn con bốn tuổi." Chung Trần Di nói: "Bây giờ thằng bé đang học lại lớp mười hai, cũng ở nhà. Dù sao bình thường các con cũng không nói chuyện nhiều, con tự học bài của con là được."

Bạch Lệ hơi nâng tầm mắt lên, ngoài cửa sổ toàn là khoảng không, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong tàu, chiếu lên mặt bàn một vệt sáng.

Khi nghe Chung Trần Di nhắc đến người anh trai này, cô đột nhiên nhớ tới một khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo, nó gần như nhảy vọt ra từ sâu trong ký ức của cô.

Khi đó, cậu bé còn chưa tới mười tuổi cao cao gầy gầy, hàm dưới sạch sẽ góc cạnh rõ ràng, hơn nữa đôi mắt đen trong suốt sáng ngời, chỉ có hai má hơi bị xước da một chút.

Năm Chung Trần Di vừa mới mang theo cô tái hôn với bố dượng Bạch Quân, Bạch Lệ cũng đi vào sống trong khu nhà. Trong khu nhà có rất nhiều trẻ con, "kẻ xâm nhập" như cô tất nhiên không được ưa thích, nhất là khi cô không được đứa con gái Bạch Sở Sở của bố dượng chấp nhận. Bọn nhỏ kéo bè kết phái, "người ngoài cuộc" Bạch Lệ này đương nhiên bị cô lập, thậm chí còn bị bắt nạt.

Bọn họ bắt nạt cô không ít lần, ví dụ như bắt sâu nhét vào trong túi cô, đặt những con chim sẻ chết dưới váy cô, vân vân. Ban đầu Bạch Lệ cũng nói với bố mẹ nhưng mà lúc ấy Chung Trần Di bận rộn công việc nên không coi trọng chuyện đó. Bà ấy chỉ nói dăm ba câu rồi đuổi cô đi.

Vì thế bọn nhỏ trong khu nhà càng được đà lấn tới. Bọn nó nhốt cô trong vại nước cạn, còn đậy nắp gỗ lên.

Trong vại chật chội mà ngạt thở, dưới cái nóng mùa hè ve sầu bốn phía còn phải kêu, Bạch Lệ ngất đi mấy lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!