Chương 7: (Vô Đề)

Tôi sững người: Gì cơ?

Thấy tôi hoàn toàn không ở trong trạng thái, Giang Trình rõ ràng nghẹn lại, ánh mắt lập tức tối sầm:

"Hạ Sâm, em thật sự gấp gáp đến mức muốn lao vào lòng một người đàn ông chỉ vì vài lời ngon ngọt sao?"

…Lại như vậy nữa.

Những lời làm tổn thương người khác, anh ta chưa bao giờ hết miệng.

Có một khoảnh khắc, tôi thực sự muốn hỏi anh.

Giang Trình, rốt cuộc anh ghét tôi đến mức nào?

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài cmt review nhé ạ 🌻

Follow Fanpage FB: Dung Dăng Dung Dẻ để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ghét đến nỗi dù biết tôi vô tội, vẫn dùng cách tàn nhẫn này để hành hạ tôi sao?

Nhưng cuối cùng tôi chẳng hỏi gì cả, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, như thể lần đầu tiên nhìn rõ con người ấy.

Cậu thiếu niên từng tưởng tôi dựa vào vai ngủ thiếp đi, liền đỏ tai khẽ nói thích tôi.

Đã c.h.ế. t vào mùa hè nào rồi?

Nếu không thì sao? Tiêu Trọng Cẩm cười lạnh bên cạnh,

"Anh tưởng chỉ có mình anh mới có quyền có tình cảm? Vị hôn thê nuôi từ nhỏ của anh thì nhất định phải mãi mãi trung thành với anh sao?"

Đ*m anh câm miệng!

Lúc này, tôi đứng giữa hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm, chỉ cảm thấy một sự xa lạ kỳ lạ.

Họ đang tranh giành điều gì?

Tranh giành ai?

Con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Giang? Đại tiểu thư nhà họ Cố?

Đều không phải tôi.

Hạ… không, Cố Sâm.

Giang Trình hít sâu một hơi, như đang cố nén cơn giận để không lập tức đ.ấ. m vào mặt Tiêu Trọng Cẩm,

"Theo tôi, tôi có chuyện muốn nói riêng với em."

Không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh, mệnh lệnh quen thuộc.

Như thể anh luôn mặc định rằng mình có quyền kiểm soát tất cả mọi thứ của tôi.

Tôi cúi đầu nhìn mũi giày mình, bỗng cảm thấy chán nản.

Tôi lại ngẩng đầu lên, giọng bình thản không gợn sóng: …Tôi không đi.

Gì cơ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!