Chương 12: (Vô Đề)

Một cái tát vang dội, trực tiếp tát lệch mặt Giang Thiên Thiên sang một bên.

Giang Thiên Thiên sững sờ.

Từ nhỏ cô ta được cưng như công chúa trong nhà, chưa từng ai dám đánh cô ta như vậy!

Trong chốc lát quên cả khóc, chỉ biết ôm mặt, trừng mắt kinh ngạc nhìn tôi: Mày...

"Năm đó, tại saocô lại nói dối?" Tôi hỏi,

"Tại sao lại vu oan cho tôi?"

Lúc này Giang Thiên Thiên mới hoàn hồn, trong mắt bừng lên sự nhục nhã và hận thù sâu sắc hơn.

Cô ta quay đầu đi, nghiến răng, ra vẻ thà c.h.ế. t chứ không chịu khuất phục.

Bốp!

Lại thêm một cái tát, nặng hơn cái trước.

Trực tiếp tát đầu cô ta quay lại, hai bên má sưng đỏ đối xứng nhau.

Trả lời tôi. Tôi bình tĩnh lặp lại.

Hai cái tát khiến Giang Thiên Thiên hoàn toàn choáng váng, cũng hoàn toàn sợ hãi.

Nỗi sợ và sự chột dạ tích tụ nhiều năm như đợt lũ vỡ đê, trong chớp mắt nhấn chìm cô ta.

Hu... hu hu... Giang Thiên Thiên không chịu nổi nữa, òa lên khóc lớn:

"Là... là vì... vì anh trai!"

"Vì anh ấy lúc nào cũng tốt với mày nhất... rõ ràng là anh trai của tao! Nhưng lại luôn bảo vệ mày, tặng quà cho mày, chơi với mày, còn nói... còn nói sẽ mãi mãi bảo vệ mày... dựa vào cái gì chứ?"

"Còn nữa... còn tên gia sư đó! Dựa vào đâu mà hắn khen mày có năng khiếu? Tao mới là đại tiểu thư nhà họ Giang! Mày là cái thá gì chứ? Tao chỉ là không ưa mày! Nên mới muốn mày khổ sở! Muốn mày cút khỏi nhà họ Giang!"

Chỉ là, sự ghen tỵ.

Vì được anh trai yêu thương, vì một lời khen ngợi vô tình của thầy giáo.

Vì sự kiêu ngạo bị nuông chiều và lòng tự tôn không chấp nhận người khác giỏi hơn mình.

Cô ta đã dùng từng lời nói dối, không chút do dự, hủy hoại cuộc đời người khác.

Tôi lặng lẽ lắng nghe, khuôn mặt không hề biểu lộ cảm xúc.

Thật ra những câu trả lời này, tôi đã mơ hồ đoán được từ lâu.

Chỉ là khi chính tai nghe thấy Giang Thiên Thiên thừa nhận, tôi vẫn cảm thấy có chút... nực cười.

Vậy nên. Đợi khi tiếng khóc của Giang Thiên Thiên lắng xuống, tôi mới lên tiếng:

"Sự đố kỵ và hãm hại cô dành cho tôi, đã mang lại cho cô điều gì tốt đẹp?"

Tiếng khóc của Giang Thiên Thiên lập tức dừng lại, bối rối nhìn tôi.

Nhìn cô bây giờ đi. Ánh mắt tôi dừng lại ở đôi chân cô ta, rồi nhìn khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt và căm hận:

"Cô bị tàn tật, không rời khỏi xe lăn được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!