Chương 8: (Vô Đề)

Lại qua vài ngày, trời trong nắng ấm, Tô Nghi cưỡi ngựa đi chậm trên đường. Triêu Dương hầu giống như có chút tâm sự, trên mặt treo nụ cười giống lưu manh, thuận miệng hỏi:

"Phòng tắm trong phủ đã xây xong chưa? Ta phải dùng gầu tắm bao lâu nữa?"

Tùy tùng theo ở phía sau, lén lút thầm nghĩ:

Ngươi quanh năm cầm binh đánh giặc, dãi nắng dầm mưa, có khi mấy tháng cũng không được tắm rửa, dùng gầu tắm thì cũng có tính là chuyện ủy khuất gì đâu.

Tô Nghi cười cười, không quay đầu lại nhìn hắn, tiếp tục nói:

"Trước kia dùng gầu tắm là vì không có cách nào khác, ngày trước ngươi khát còn từng uống nước tiểu ngựa, có phải bây giờ cũng muốn mỗi ngày uống nước tiểu ngựa không?"

Ngực tùy tùng như có con thỏ đạp phịch một cái, nói:

"Vì Hầu gia chú trọng phòng tắm cho nên cần phải phá đi xây lại, thời gian ước chừng còn vài ngày nữa."

Tô Nghi yên tĩnh trong chốc lát, thản nhiên nói:

"Xây thật tốt là được, còn lại không vội."

Tùy tùng nhìn sắc mặt của hắn, cẩn thận nói:

"Chuyện Hầu gia kêu chúng ta điều tra Tĩnh Sơn hầu, kỳ thật đã có chút manh mối."

Ừm, nói.

"Tùy Hoán giới thiệu Tuyên tiên sinh cho Tĩnh Sơn hầu quả thật là địa chủ đã ở vùng này mười lăm mười sáu năm, chỉ có điều bởi vì khẩu âm có chút không đúng, thuộc hạ phái người thâm nhập điều tra mới biết được người này là người kinh thành."

Lúc trước làm gì?

"Tùy Hoán xuất thân bần hàn, không rõ năm đó làm sao mà phát tài, chỉ có điều lúc hắn say rượu đã nói rằng bản thân từng làm quản sự trong nhà quốc sư của Vương Mãng."

Tô Nghi kéo cương ngựa không nói gì, hồi lâu mới nói:

"Chuyện đó cách đây bao lâu, mười lăm mười sáu năm trước?"

"Ít nhất mười lăm năm trước."

Tuyên Minh sáu tuổi vào trong phủ quốc sư bái sư, mười lăm năm trước mới chỉ bốn tuổi. Y không biết Tùy Hoán.

Nhưng nếu như Tùy Hoán đã từng làm ở trong phủ của Giản Bình thì sẽ biết Giản Bình, rất có khả năng đã biết được thân phận thật sự của Tuyên Minh và sư phụ y.

Nếu như hắn biết, vậy Tĩnh Sơn hầu cũng biết.

Từ rất nhiều năm trước Tô Nghi cũng đã không còn tin tưởng loại chuyện Trùng hợp này, mỗi lần hắn Đa nghi đều chưa từng có hại đối với hắn, mà là một lần lại một lần khiến hắn dừng cương trước bờ vực, thấy rõ chân tướng, từ kề cận cái chết cứu hắn trở về.

Việc này tất nhiên có điểm kỳ lạ.

Những người này tiếp cận Tuyên Minh nhất định là có mục đích, chỉ có điều đến tột cùng là mục đích gì đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác dừng lại trước cửa tiệm trong góc vắng.

Tuyên Minh đang xem quẻ cho một ông lão, chợt nghe thấy có người gõ cửa, còn chưa lên tiếng, cửa đã chậm rãi bị đẩy ra. Tô Nghi một thân hắc y mỉm cười đứng đó, lúc xông vào tuyệt không khách khí, nhưng trên miệng lại rất lễ độ:

"Tiên sinh đang bận ư? Nếu bận thì ta ra ngoài trước."

Lời tuy nói như vậy, nhưng mà người thì vẫn rất tự nhiên nhàn nhã đi tới, ngồi rảnh rang ở bên cạnh.

Ông lão chỉ nhìn cách ăn mặc đã biết đây là nhân vật không nên chọc vào, cũng thức thời không lên tiếng, yên tĩnh nghe Tuyên Minh giải thích quẻ tượng, lại mua một phù bình an, bước không vững đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!