Chương 4: (Vô Đề)

Nam nhân cau mày không nói, Tuyên Minh lại nói:

"Làm sao ngươi biết ta từng bị người tra tấn?"

Hắn cười nhạt một tiếng:

"Vết thương trên mặt ngươi, trên người ngươi cũ mới trùng điệp, chỉ cần nhìn kỹ liền có thể nhìn ra manh mối. Nhưng ta không biết năm đó là ai tra tấn ngươi, vì sao lại muốn tra tấn ngươi."

"Sau khi biết, công tử sẽ đi nói lời cảm tạ với hắn?"

Vẻ mặt nam nhân không biết nên làm sao cho phải:

"Ta nói sai rồi, ngươi đừng để trong lòng."

Năm đó Phong Dương tra tấn hành hạ Tuyên Minh dài đến vài năm, sớm đã bị y chôn vùi dưới đáy lòng, bình thường không nghĩ cũng không nói tới, chỉ coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Giờ phút này đột nhiên bị nam nhân kia lật lên, Tuyên Minh tránh không thoát cũng trốn không được, nhất thời lại có chút không chịu nổi.

Nam tử lặng yên không tiếng động ôm eo y:

"Ta vừa rồi nói bậy, ngươi xem chúng ta có chút phân thượng giao tình, bỏ qua cho ta lần này được không?"

Tuyên Minh mặt không thay đổi nhìn hắn:

"Ngươi muốn nói chuyện thì cứ nói, đừng có động thủ động cước."

Nam nhân đứng thẳng người, qua một hồi lâu lại cười nói:

"Thôi… Ta tới nơi này là vì công việc, ít ngày nữa sẽ phải khởi hành rời đi. Ngươi cũng sắp thoát khỏi ta rồi, tức giận thì cứ tức giận."

Cổ họng Tuyên Minh hơi động một chút: Đi đâu?

Kinh thành. Nam nhân lại cười hỏi,

"Chẳng mấy chốc sẽ không phải thấy mặt ta nữa, tiên sinh cao hứng hay không?"

Tuyên Minh cúi đầu không nói, nam nhân cười mở cửa, thần sắc đã khôi phục như thường:

"Không chậm trễ việc làm ăn của người, ngày khác trở lại thăm ngươi."

Nam tử này từ khi quen biết đến nay, chưa từng làm qua chuyện có lỗi với y, ngược lại dường như coi tiền như rác tốn không ít tiền ở trên người y, để cho y được hưởng mấy ngày thanh nhàn. Hôm nay đột nhiên nói phải đi, thế nhưng cũng làm cho người ta có chút bất ngờ ngoài ý muốn.

Hôm nay lúc nhá nhem tối đóng cửa tiệm, sắc trời vẫn chưa tối hẳn, Tuyên Minh đang ở bên trong thu dọn đồ đạc, chợt nghe Noãn Yên ở bên ngoài la lớn:

"Tiên sinh không có ở đây, công tử đừng đợi, tiên sinh thân thể không khỏe đã sớm về nhà rồi…"

Tuyên Minh chậm rãi thu dọn đồ đi ra ngoài, chỉ thấy có một con tuấn mã màu đen đứng đối diện ở bên kia đường, nam nhân một thân y phục xanh đậm, Noãn Yên đứng ở hắn trước mặt nói:

"Mấy ngày nay tiên sinh chăm sóc sư phụ mệt muốn chết rồi, hôm nay không thể hầu hạ người…"

Tuyên Minh đứng ở cửa ra vào, một thân *thanh y vải thô, tâm tình phức tạp nhìn hai người.

(thanh y: quần áo màu đen)

Nam nhân cười đến câu hồn, thuận tay ném cây roi ngựa cho tùy tùng, không hề khách khí ôm Tuyên Minh vào phòng:

"Sáng sớm mai phải xuất phát rồi, trong nội tâm thật sự không bỏ xuống được thân thể tiên sinh, không ngại ái ân rồi đi."

Lời này rõ ràng là nói cho Noãn Yên nghe, quả nhiên nghe thấy tiểu hài tử sau lưng oán hận khóc kêu lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!