Sau ngày hôm đó, liên tiếp hơn nửa tháng Tuyên Minh không gặp lại nam tử kia.
Giản Bình trong đêm thỉnh thoảng bị Phong Dương quấn thân, Tuyên Minh giật mình tỉnh giấc cứu hắn, khuyên bảo nhiều lần, Giản Bình vẫn như trước không chịu đáp ứng diệt hồn phách Phong Dương.
Tuyên Minh bức bách hắn đến mức nóng nảy, Giản Bình sẽ rơi nước mắt:
"Là ta có lỗi với hắn."
"Lúc trước sư phụ đem tất cả sở học truyền cho ta cũng là vì không còn cách nào." Tuyên Minh nhẫn nại khuyên bảo,
"Kết cục của Phong Dương là do hắn gieo gió gặt bão, ta chỉ còn lại một mình sư phụ là người thân, sư phụ nhất định phải nghĩ đến tấm lòng của đồ đệ, nhất định không được suy nghĩ luẩn quẩn."
Nước mắt Giản Bình rơi xuống: Ta biết.
Trước kia khi Giản Bình bị Phong Dương giam giữ cơ thể đã đổ bệnh, lại nhiều lần bị kinh hãi trong đêm, thân thể càng ngày càng kém. Tuyên Minh bận rộn vì Giản Bình tìm đại phu chữa bệnh, dược đã uống rất nhiều, thế nhưng vẫn không nhìn ra chút khởi sắc nào.
Tuyên Minh mơ hồ cảm thấy, chuyện sợ rằng không còn dễ khống chế.
Một ngày sáng sớm đầu tháng ba, Tuyên Minh thấy xa xa có một nam tử cưỡi tuấn mã, mang theo mấy tùy tùng dừng tại trước tiệm của mình.
Thân ảnh kia thật sự có chút quen thuộc, Noãn Yên la ầm lên:
"Lại là hắn, lại là cái người lần trước ức hiếp người tiên sinh kia!"
Tuyên Minh khẽ nhíu mày, nam nhân này vừa xuất hiện liền sinh ra mấy chuyện phiền toái, chỉ sợ lại muốn gây thị phi. Quả nhiên, chỉ thấy nam tử kia không biết đang nói gì đó, người xung quanh liền vô cùng phấn khởi chạy đến trước mặt tùy tùng của hắn lĩnh tiền.
Tuyên Minh dáng vẻ bình thản đứng trước mặt nam nhân, rất cung kính nói:
"Công tử gia sản thật là nhiều, tại hạ bội phục."
Nam tử lật người xuống ngựa, cười đến mức giống một tên phá gia chi tử ăn no không có việc gì làm, mắt đào hoa khẽ chuyển:
"Gần đây công sự làm cho người ta phiền lòng, lại nhớ tới tiệm của tiên sinh, muốn tranh thủ thời gian tới đây. Tiên sinh lần trước thật có bản lĩnh, hầu hạ ta đến toàn thân khoan khoái dễ chịu, bây giờ nhớ tới thật là hoài niệm."
Noãn Yên ở bên cạnh đã quýnh đến độ ngấn nước mắt:
"Tiên sinh, tiên sinh ngươi đừng đi vào theo hắn!"
Tuyên Minh hận không thể đánh tên hỗn đản hả hê khi thấy người gặp họa này một trận. Hắn hao hết tâm tư bôi đen thanh danh chính mình như vậy, nhìn Noãn Yên tâm địa đơn thuần vì mình mà cuống cuồng, cảm thấy rất hứng thú sao?
Nam tử kia lại cười lớn, ám muội ôm eo Tuyên Minh:
"Tiên sinh không mời ta vào?"
Tuyên Minh quay má trái bị thương của mình cho hắn nhìn, điềm tĩnh nói:
"Sở thích của công tử cũng thật đặc biệt, chỉ có điều gần đây tại hạ thu tiền xem quẻ so với trước kia cao hơn một chút, sợ là công tử phải tốn kém rồi."
Nam tử thấp giọng cười lớn, tâm tình dường như cực kỳ vui vẻ:
"Ngươi nói con số, đợi chút nữa ta gọi người đưa tới cho ngươi."
Quan hệ giữa Tuyên Minh với nam nhân này cũng kỳ quái, người này ở bên ngoài ưa thích đùa giỡn bôi đen y, càng hủy đi trong sạch của y lại càng cao hứng, lúc vào trong phòng rồi lại rất hiểu ý không quấy rầy.
Trong phòng có ghế nằm dài, người này vừa đến liền nằm xuống ngủ.
Tuyên Minh thầm nghĩ trong nhà ngươi giường cũng không có hay sao, phải tiêu tiền chạy tới chỗ này của ta ngủ? Y thu tiền lại không cần phải làm gì, đương nhiên sẽ không ngốc mà đi phàn nàn, thời gian người này nhắm mắt dưỡng thần, Tuyên Minh sẽ tự mình viết sách, đọc sách, tranh thủ thời gian rảnh rỗi.
Không cẩn thận nằm sấp ngủ gật ở trên bàn, lúc tỉnh lại thì thấy nam nhân kia đã tỉnh, đang đứng ở bên cạnh y xem thứ y vừa viết xong, khóe miệng câu lên, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!