Tô Nghi dùng quần áo bao lại thân thể Tuyên Minh, một đường dìu ra thư phòng. Tuyên Minh đi không nhanh, Tô Nghi dứt khoát bế y lên, giúp y trở lại chỗ ở trong nội cung.
Thái giám muốn theo vào giúp Tuyên Minh mặc quần áo, Tô Nghi cười đóng cửa lại:
"Không cần phiền hà, ta giúp hắn mặc quần áo được rồi."
Vừa vào cửa, Tô Nghi giật y phục trên người Tuyên Minh xuống, ôm y đi đến bàn nhỏ bên cửa sổ, thấp giọng ghé vào lỗ tai y bực bội nói:
"Ngươi cởi hết làm gì?"
"Không phải là ngươi để cho ta cởi hay sao?"
Tuyên Minh chưa tỉnh hồn, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Tô Nghi xanh mặt không nói lời nào, đem quần của mình kéo một phát, vật kia nộ trương nhảy ra. Hắn thuận thế đè Tuyên Minh ngã vào trên bàn nhỏ, tay ở trên người y vuốt ve:
"Ta để ngươi xốc lên xem, ngươi thế nào lại cởi hết?"
Cái này, xốc lên xem với cởi quần áo, sai rất nhiều ư?
"Tính mạng cũng sắp không còn, vẫn còn muốn quản cái kia?" Tuyên Minh có chút tức giận, thứ kia của Tô Nghi vừa thô vừa cứng đỉnh y, toàn thân y xuất ra mồ hôi lấm tấm,
"Bây giờ còn đang trong nội cung, ngươi đợi một lát được không hả!"
Tô Nghi cúi người đè lên y, đầu lưỡi vòng quanh đậu đỏ trước ngực y liếm mút, thấp giọng nói:
"Cái gì cũng cho hoàng thượng nhìn, ngươi cũng thật là hào phóng."
"Ta cho hắn xem là vết thương trên người, vừa rồi tình huống nguy cấp, ta làm sao biết ngươi chỉ muốn ta xốc lên!"
Lời còn chưa dứt, trong hậu huyệt một trận đau nhức, Tuyên Minh nhịn không được nhắm mắt lại, ôm chặt cổ hắn. Tô Nghi đã hung hăng tiến vào, nam căn thô cứng hoàn toàn chìm vào trong tiểu huyệt, Tuyên Minh cắn răng không lên tiếng, chờ một hồi đau đớn này qua đi.
Tô Nghi cúi đầu xuống ngậm lấy môi y, khí tức ấm áp phun ở trên mặt y, thanh âm tựa hồ rất khắc chế: Nhớ ta không?
Tuyên Minh phát ra tiếng rên rỉ, Tô Nghi lại ghé vào lỗ tai y hỏi:
"Nhớ ta nhiều không? Có phải mỗi ngày đều muốn ta làm ngươi như vậy hay không?"
Tuyên Minh khẽ nức nở, hậu huyệt buộc chặt, chặt chẽ không một khe hở ngậm vật kia, đỏ mặt chậm rãi gật đầu.
Tô Nghi nhíu chặt mày thấp giọng thở dốc, âm thầm mắng một tiếng, cúi đầu xuống ngậm lấy đầu lưỡi của y.
Lần này động thật sự chậm, nhưng lực đạo lại lớn, mỗi một lần thẳng tiến, Tuyên Minh đều có thể tinh tế cảm nhận được vật kia ở trong cơ thể tầng tầng chen ra đẩy vào. Hai người không kịp nói chuyện, chỉ nhìn nhau thấp giọng thở dốc.
Không bao lâu tiểu huyệt rốt cuộc mềm mại, cảm giác đau đớn biến mất, chỉ còn lại khoái cảm vô hạn từ chỗ mẫn cảm trong tiểu huyệt truyền đến. Tiếng rên rỉ của Tuyên Minh càng lúc càng lãng, Tô Nghi mãnh liệt đưa đẩy một hồi, Tuyên Minh nức nở khóc bắn.
Trên thắt lưng hai người đầy bạch trọc đậm sệt, Tuyên Minh ôm chặt thân thể của hắn đổi tư thế, dang chân ngồi ở trên người Tô Nghi. Tô Nghi đỡ eo y không hề động, Tuyên Minh thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn cười nói:
"Thoải mái không? Để ta làm cho ngươi bắn ra."
Tô Nghi cười hôn y:
"Đừng chỉ nói không làm."
Tuyên Minh cười cười, hai tay chống trước ngực hắn chậm rãi phun ra nuốt vào, Tô Nghi nào chịu được loại mềm nhuyễn này, nói:
"Quá chậm, ngươi là muốn khiến ta sốt ruột." Nói xong giữ chặt eo y không cho động, dốc sức bắt đầu trừu sáp.
Nơi riêng tư càng lúc càng sảng khoái trơn trượt, Tuyên Minh bị hắn cắm vào lại bắn một lần, cả người dính ướt, ở dưới thân hắn kêu khóc rên rỉ, nước mắt ngăn không được rơi không ngừng. Tô Nghi thấy bộ dạng này của y, bị y khiến cho tinh quan không giữ được, cuối cùng cũng bắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!