Lần này hồi kinh Tô Nghi không thông báo ra ngoài, bởi vậy đám huyện lệnh thái thú đều không biết chuyện, đến lúc cuối chiều, sự vụ trong ngoài phủ tất cả đều đã xử lý xong xuôi, tùy thời có thể đi. Tô Nghi nói với tùy tùng:
"Sau khi ta lên đường, ngươi đến nhà Tuyên Minh ở. Nếu như ta xảy ra chuyện, ngươi đã biết phải làm gì?"
"Đã biết, đưa bọn họ đi." Tùy tùng lại tiếp tục nói,
"Đưa đến phía Bắc Trường Thành."
Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau thời điểm Tuyên Minh đến bên ngoài phủ Tô Nghi, Tô Nghi đã sớm không còn ở đây, chỉ có tùy tùng đang chờ ở đại môn.
Tùy tùng cung kính nói:
"Đêm qua Hầu gia đã lên đường, lo lắng Tuyên tiên sinh vì hắn nhọc lòng, bởi vậy mới không nói."
Tuyên Minh không gặp được hắn, trong ngực hiển nhiên có chút thất vọng, chỉ có điều nhớ tới Tô Nghi chuyến này bình an vô sự, ngược lại cũng nhẹ lòng một chút. Từ đó tùy tùng ở lại trong nhà Tuyên Minh, chiếu cố Tuyên Minh sinh hoạt thường ngày giống như hầu hạ Tô Nghi, chờ đợi phân phó.
Tuyên Minh ngoài miệng không nói, sinh hoạt vẫn như ngày thường, nhưng trong lòng vẫn nôn nóng chờ đợi thư của Tô Nghi, thỉnh thoảng để cho Noãn Yên đi ra cửa nhìn thử.
Noãn Yên cũng không rõ lắm Tuyên Minh bảo bé nhìn cái gì, dứt khoát kéo kiếm Tô Nghi tặng bé đứng ở cổng vung loạn, tùy tùng thấy không ổn, kêu Noãn Yên thu kiếm lại, dạy bé bắt đầu luyện từ bước đứng tấn cơ bản nhất.
Cứ yên bình như vậy qua hơn mười ngày, ngoài cổng có một con *khoái mã chạy như bay đến, móng ngựa đạp trên mặt đất rung như gõ trống, ngay sau đó hí một tiếng dài, cứng rắn ở dừng lại trước cổng nhà Tuyên Minh.
(khoái mã: ngựa chạy nhanh, dùng để đưa tin)
Triêu Dương hầu gửi thư đến! Noãn Yên vội vàng xông vào mật báo, Tuyên Minh bước nhanh từ trong sân đi ra.
Tín sử cưỡi ngựa thở dốc chưa ổn định lại, xuống ngựa, từ trong bao quần áo lấy ra một hộp gỗ chạm trổ tinh xảo, trình lên cho Tuyên Minh nói:
"Hầu gia kêu ta truyền tin, nói hắn ở kinh thành bình yên vô sự, đáng tiếc một chốc chưa trở về được. Hầu gia kêu thuộc hạ đưa cho tiên sinh một vật, nói thời điểm tiên sinh nhớ hắn, có thể nhìn xem."
Tuyên Minh nghe nói hắn không có việc gì, trái tim mấy ngày liên tiếp căng thẳng đột nhiên thả lỏng rất nhiều, mời đến tín sử tiến vào dùng cơm. Tín sử nói còn có việc bề bộn, thấp giọng nói nhỏ vài câu với tùy tùng rồi lên ngựa rời đi.
Tuyên Minh trở lại trong phòng, thấy hộp gỗ này được niêm phong kỹ, lại hơi nặng, tưởng là đoản kiếm phòng thân, mở ra nhìn qua, thì ra là một ngọc trụ màu trắng trơn bóng.
Chất ngọc dịu mát trơn nhẵn, phần đỉnh được đánh bóng đến mượt mà, dài ngắn chừng nửa xích, kích thước không khác lắm so với vật kia của Tô Nghi.
Bên cạnh có thư Tô Nghi viết cho y:
"Đặc biệt làm cho ngươi, đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta, không có việc gì thì dùng luyện nhiều một chút, thời điểm nhớ ta cũng có thể dùng."
Tuyên Minh mím môi, trong hộp gỗ còn có một lọ hoa cao nhỏ, Tô Nghi quả thật là chuyện gì cũng thay y suy tính.
Y để chiếc hộp ở một bên không quản, buổi tối trước lúc sắp ngủ mở ra nhìn nhìn, lại thu lại cất kỹ. Trời tối như mực, nằm cả buổi, Tuyên Minh đột nhiên trở mình dậy, từ trong hộp gỗ lấy ngọc trụ kia ra trở lại trong chăn.
Tô Nghi nói lúc nhớ hắn có thể dùng, những lời này giống như hạ chú Tuyên Minh, vậy mà ở trong đầu không xua đi được.
Đầu Tuyên Minh che ở trong chăn, nằm nghiêng quay mặt về phía tường, màn giường cũng kéo xuống, tối đen như mực không thấy một chút ánh sáng, tư mật yên tĩnh.
Đầu tiên là ngậm trong miệng liếm, liếm đến toàn thân Tuyên Minh nóng lên, mút từ dưới lên trên đến khi trơn trượt, xâm nhập vào trong cổ họng rồi lại rút ra. Quần áo tản ra, Tuyên Minh sờ xuống thứ kia của chính mình, tiếp tục mút ngọc trụ trong miệng.
Y cũng không biết bản thân đang làm gì, vừa nghĩ tới đây là Tô Nghi đã cảm thấy tà hỏa trong cơ thể bộc phát.
Quá hạ lưu rồi, nhưng mà không ai biết.
Kích thước tương tự, Tuyên Minh nhắm mắt lại, cảm thấy Tô Nghi đang ở ngay bên mình. Y một phát không thể vãn hồi, dùng ngọc trụ chậm rãi lướt trên thân thể của mình, từ trong lọ nhỏ lấy ra một ít hoa cao, bôi xung quanh tiểu huyệt, bôi lên ngọc trụ.
Y sờ ngọc trụ ở trong miệng đưa đẩy một lát, chậm rãi cầm nó hướng đến bên trong hậu huyệt chính mình đưa vào.
Đau, cũng có chút lạnh, nhưng cảm giác thật sự có điểm giống. Tuyên Minh cắn răng đẩy ngọc trụ vào, vật kia ở bên trong không lên không xuống, Tuyên Minh nhịn không được lại tưởng niệm Tô Nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!