Chương 2: (Vô Đề)

Tuyên Minh đứng thẳng người nghiêng đầu nhìn qua, mắt hẹp dài lông mày xếch, khuôn mặt ngược lại đẹp như tranh vẽ, không phải là tên hôm qua tìm y thì là ai?

Bây giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, so với hôm qua ở trong tiệm nhìn càng rõ ràng hơn, ngay cả nụ cười không có hảo ý kia lại càng đặc biệt nổi bật.

Y khẽ phủi quần áo cười một tiếng:

"Vị công tử này chính là sắp gặp tai ương, Tuyên Minh ta nếu vừa ý một người, chỉ sợ không thể một sớm một chiều có thể buông tay."

Nam tử nghe y nói vậy, khóe miệng câu đến càng thêm cong, thái độ lại đột nhiên nghiêm chỉnh lại:

"Tại hạ mệnh khắc thê, thần toán nếu muốn vào cửa nhà ta cũng phải cẩn thận rồi. Chỉ có điều thần toán quẻ tính như thần, chuyện này cũng không cần ta nói."

Người xung quanh lại bắt đầu cười, mấy người đi ngang qua cũng chọc vào vài câu:

"Thần toán là nam, khắc thê chúng ta không sợ!"

Tuyên Minh nở nụ cười thấp giọng nói:

"Nếu đã khắc thê, công tử này chỉ có thể vào cửa nhà ta, vi phu chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi."

Xung quanh mấy người không nín được, bắt đầu cười vang.

Nam tử nghe vậy cũng không nổi giận, giả bộ như đỡ y đi đường, thấp giọng nói:

"Thần toán cứ tiếp tục chiếm tiện nghi trên miệng, thần toán thể cốt đơn bạc, e rằng đời này vẫn không biết loại chuyện đó là tư vị gì, cũng không phải động mồm động mép là được."

Tuyên Minh liếc hắn một cái.

Hôm qua vừa mới gặp, hôm nay đã có thể càn quấy đến trình độ này, lại còn có thể tỉnh táo tự kiềm chế không rơi vào thế hạ phong, làm cho người ta nhịn không được sinh ra chút bực dọc.

Ngươi muốn chơi phải không?

Ta chơi với ngươi.

Tuyên Minh cà nhắc chân chậm rề rề đi, nam tử dựa sát vào đi bên cạnh y lắc lư, đi thẳng tới trước cửa tiệm. Từ trước đến giờ cửa tiệm của y sáng sớm tinh mơ đã có người xếp hàng, lúc này vẫn chưa vào trong tiệm, chỉ thấy nam tử nhấc lông mày cao giọng nói:

"Hôm nay tại hạ đã bao thần toán, các vị muốn coi bói, không bằng ngày mai lại tới. Đồng ý thì có thể đi qua bên kia lĩnh một điếu tiền."

(1 điếu là 1 xâu tiền = 1000 văn tiền thời cổ)

Tuyên Minh hơi ngẩn ra. Tên hỗn trướng này!

Từng nghe nói qua bao kỹ nữ chứ chưa từng nghe bao xem bói bao giờ, hắn bao mình cả một ngày là đang xảy ra chuyện gì đây?

Còn chưa kịp nói gì, người xếp hàng trước cửa vừa nghe thấy có tiền đã sớm vui mừng phấn khởi xô đẩy mà đi. Coi bói ngày mai vẫn có thể, nhưng không phải ngày nào cũng có tiền để lĩnh nha!

Tuyên Minh nổi đóa, nam tử kia rồi lại kéo y vào cửa, cười nói:

"Hôm nay thần toán hãy theo ta cả ngày đi."

Noãn Yên lại bị hắn nhốt ở ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tuyên Minh cởi áo choàng treo ở một bên, chắp tay sau lưng suy nghĩ một hồi lâu mới nói:

"Công tử hao hết tâm tư ở cùng ta một mình một phòng, lại bao ta một ngày, là thật sự có việc muốn ta xem bói?"

Nam tử ngồi xuống trước mặt Tuyên Minh, khẽ mỉm cười nói:

"Chỉ là muốn biết tiên sinh là người thế nào, có bao nhiêu bản lĩnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!