Chương 18: (Vô Đề)

Tô Nghi cười nói:

"Cũng được, trước tiên ta cho người đưa Noãn Yên về, đêm nay hai chúng ta từ từ xem."

Tuyên Minh thầm nghĩ, Tô Nghi thật đúng là có bản lĩnh đem chuyện gì cũng đều hướng về phương diện kia, việc gì để cho hắn nói ra, cũng đột nhiên cảm thấy ám muội đến không thể nhìn mặt người, thật giống như Tuyên Minh không phải xem bói cho hắn, mà là hầu hạ hắn chuyện khác.

Lúc này đã sẩm tối, Tuyên Minh quả thật nên đi gặp Noãn Yên, nói:

"Ta đi nói với hắn, để tối nay hắn chăm sóc sư phụ cho tốt."

Tô Nghi chỉ sợ thiên hạ không loạn: Ta đi cùng ngươi. Nói xong vớt Tuyên Minh từ trong nước lên lau khô, một đường ôm trở lại phòng ngủ, hai người thay quần áo khác.

Bờ môi Tuyên Minh sưng đỏ, tóc lại ướt, lúc này cũng bất chấp hình tượng, để Tô Nghi dẫn y đi Tây viện. Vừa tiến vào trong tiểu viện đã thấy trên mặt đất xếp hơn mười món binh khí liền nhau, Noãn Yên đang ngồi xổm trên mặt đất sờ từng cái một, yêu thích không buông tay, trong mắt tỏa ra ánh sáng, ngẩng đầu hướng về phía tùy tùng của Tô Nghi hỏi này hỏi nọ.

Tùy tùng kia thấy Tô Nghi mang theo Tuyên Minh đi tới, lui sang một bên: Hầu gia, tiên sinh.

Noãn Yên lập tức quay đầu lại, ngốc ngốc nhìn Tuyên Minh, cúi đầu xuống, nước mắt không bao lâu lại bắt đầu đảo quanh ở trong hốc mắt.

Tiên sinh tốt như vậy, lại muốn cho cái tên Triêu Dương hầu này ỷ thế hiếp người chiếm lấy, Noãn Yên nghĩ đến trong ngực liền đau, siết chặt nắm tay, vẫn không nhúc nhích đứng đó.

Lúc này Tô Nghi cũng không muốn chọc bé, nói:

"Tiên sinh của ngươi ở cùng một chỗ với ta, ngươi không muốn?"

Noãn Yên không nói lời nào, lau mắt một cái, nằm ở trong ngực Tuyên Minh ô ô khóc:

"Tiên sinh còn thiếu nợ hắn cái gì? Nếu tiên sinh không muốn ở cùng hắn, chúng ta cùng nhau đi không được sao? Sau này Noãn Yên sẽ chăm sóc tiên sinh, không để cho người khác khi dễ ngươi."

Tuyên Minh rất muốn xoa đầu bé nhưng lại sợ Tô Nghi ghen, cả người vẫn không nhúc nhích. Noãn Yên khóc một hồi lâu thấy Tuyên Minh quả thật không dỗ mình, bé nén nước mắt ngẩng đầu lên, hai vai thoáng rụt một cái, trong lòng lại càng thêm tủi thân.

Tuyên Minh vẫn bất động, Noãn Yên kéo tay y đặt lên đầu mình, ôm eo y khó chịu khóc lên.

Tuyên Minh ngồi xổm xuống ôm lấy bé:

"Noãn Yên, sau này ta và Triêu Dương hầu ở cùng một chỗ, ngươi đối với ta là cảm tình gì, đối với hắn cũng phải là cảm tình đó, có biết không?"

Noãn Yên rơi lệ không ngừng được:

"Ta không thích hắn, ta không muốn, ta chỉ thích tiên sinh."

"Ngươi đối với ta một lòng sao?"

Vâng. Noãn Yên ách cuống họng.

"Vậy về sau ngươi đối với Triêu Dương hầu cũng phải một lòng." Tuyên Minh vuốt đầu bé,

"Triêu Dương hầu tốt với ta, sau này cũng sẽ tốt với ngươi, chuyện của ngươi chính là chuyện của hắn. Ngươi thích hắn cũng tốt, không thích hắn cũng được, hắn là người vô cùng quan trọng với ta."

"Giống như, giống như Giản sư phụ." Noãn Yên thanh âm nghẹn ngào.

Tuyên Minh nói:

"Không sai, quan trọng giống như sư phụ."

"Nhưng mà hắn ăn hiếp ngươi."

Tuyên Minh quét mắt liếc Tô Nghi. Y từng gặp qua người tự dát vàng lên mặt mình, thế nhưng chưa thấy ai giống như Tô Nghi dốc sức liều mạng bôi đen chính mình như thế, Noãn Yên vốn là kiên định ngưỡng mộ hắn, bây giờ ấn tượng kém như vậy, đều là do chính hắn làm ra.

"Hắn không có ăn hiếp ta, hắn đối với ta rất tốt. Không phải ngươi rất sùng bái Triêu Dương hầu sao? Để hắn làm sư phụ ngươi được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!