Tô Nghi nhẹ giọng ở bên tai Tuyên Minh nói: Đã nghe thấy hết?
Tuyên Minh gật gật đầu, nhẹ bước chân đi đến một góc trong sân nhỏ, không tự chủ được cười cười:
"Mấy năm nay ta tự cho là đã cứu sư phụ ra, càng vất vả công lao càng lớn, kỳ thật cũng chỉ là tự mình đa tình. Trong lòng, trong lòng sư phụ…"
Tô Nghi nắm tay của y, nói ra lời thâm tâm y không dám nói:
"Trong lòng sư phụ ngươi nói không chừng trách ngươi giết Phong Dương."
Khóe mắt Tuyên Minh đã rơi nước mắt: Ừ.
Lúc này Tô Nghi cũng không biết nên nói gì cho phải, cười sờ sờ đầu y:
"Hiểu là tốt rồi, đừng khó chịu, còn có ta ở bên cạnh ngươi."
Tuyên Minh chỉ cảm thấy trên vai có một chiếc áo choàng rất nặng phủ lên, thế nhưng tâm tình lại có phần nhẹ nhõm dễ chịu, y vẫn luôn không hiểu vì sao sư phụ đối với cái chết của Phong Dương lại để ý như vậy, đối với chính mình lại có chút xa cách khách khí, kỳ thật nói thẳng chân tướng ra thì cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Tuyên Minh sợ mất hồn nói:
"Năm đó Phong Dương luôn dùng tính mạng sư phụ uy hiếp ta, ta lo lắng sư phụ bị hắn hại, vì vậy hắn bắt ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó. Kỳ thật trong lòng sư phụ thương vẫn yêu thương Phong Dương, ta đây một thân thương tổn thoạt nhìn thê thảm, thật ra cũng coi như tự làm tự chịu."
Tuy rằng cười, nước mắt vẫn không tự chủ được rơi xuống.
Tô Nghi nhẹ nhàng ôm y vào trong ngực: "Trên đời này luôn có người không biết quý trọng ngươi, vết thương trên thân thể thì thế nào, cũng không cản được ngươi vui vẻ khoái hoạt.
Khi ta còn nhỏ, mẫu thân ta cũng yêu quý ca ca ta, mặc dù ngoài mặt đối với hai huynh đệ như nhau, nhưng chỉ có chúng ta làm huynh đệ mới có thể cảm giác được.
Mẫu thân của ta sau khi vào cửa hai năm chưa từng sinh con, nếu không phải sinh ra đại ca ta, địa vị của nàng cũng sẽ không yên ổn, bởi vậy đặc biệt cưng chiều đại ca.
Thân sinh mẫu thân còn như vậy, huống chi là sư phụ vốn không có thân tình.
"Tuyên Minh xoa mặt mình, trong lúc nhất thời không khống chế được cảm xúc, nước mắt nghèn nghẹn nhìn hắn:"Ngươi, ngươi không cảm thấy ta khó coi?
"Tô Nghi nghe xong nhíu mày cười nói:"Tiểu qua tử, ngươi cho rằng ta là công tử chưa thấy qua cảnh đời sao? Ngươi đi nhìn một chút xem trong quân có bao nhiêu người gãy tay cụt chân, có người cả khuôn mặt đều bị lửa thiêu, ngươi thế này thì có thế nào?
"Tuyên Minh kinh ngạc:"Cho dù trên người bọn họ có thương, nhưng cũng, nhưng cũng không liên quan gì tới ngươi…
"Ngươi cũng không cùng bọn họ. Tô Nghi nhịn không được nhẹ giọng cười, lưu manh nói:"Ngươi đang lo lắng cái gì?
"Tuyên Minh cúi đầu không nói lời nào, Tô Nghi đặt y vào chỗ tối trong góc tường, mặt kề sát lại gần:"Ngươi lo lắng ta đối với ngươi không cứng lên được?
"Gương mặt cười như không cười mang cảm giác cực kỳ áp bách sát tới trước mặt, Tuyên Minh nhịn không được đỏ mặt, nhỏ giọng nói:"Ngươi làm gì hả, bị người thấy thì phải làm sao?
"Tô Nghi cúi đầu ngậm lấy môi y, cố ý làm chuyện xấu, cười nói:"Ta muốn lấy ngươi tiết hỏa." Nói xong đầu lưỡi chui vào, nâng đầu Tuyên Minh áp ở trên tường hôn.
Nơi này không tính là quá khuất, không cẩn thận có thể bị người khác phát hiện, chỉ có điều càng như vậy lại càng kích thích. Tuyên Minh bị hắn hôn mãnh liệt đến bản thân cũng có điểm cứng rắn, Tô Nghi ôm eo y kéo sát lại, nơi riêng tư của hai người cách quần áo ma sát cùng một chỗ.
Tô Nghi liếm cổ của y, tay cũng mò vào trong quần áo của y, đang lúc hai người dây dưa không chết không thôi, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng tùy tùng ho khan.
"Hầu gia, đại phu và Huyện lệnh đều đã mời tới."
Tuyên Minh lập tức đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu kéo y phục của mình, Tô Nghi quay đầu bén nhọn quét mắt liếc tùy tùng một cái, tùy tùng vô tội cúi đầu xuống không dám nhìn, da đầu run lên:
"Đã đến cửa, bằng không cũng không dám quấy rầy nhã hứng của Hầu gia." =)))
Tô Nghi lại ôm Tuyên Minh vuốt ve thân mật một lát, nhẹ nhàng sờ một vòng đỏ tím trên cổ y, hỏi:
"Rốt cuộc là vì sao Phong Dương lại xuất hiện?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!