Chương 12: (Vô Đề)

Tĩnh Sơn hầu thả Tuyên Minh xuống đất, lẳng lặng nhìn y. Tuyên Minh cúi đầu ngồi xuống, đột nhiên cũng giống như biến thành một người khác, trên mặt không có chút biểu lộ nào: Phong Dương.

Nơi đây oan hồn dã quỷ không thiếu, thế nhưng dẫn tới nhất định lại là Phong Dương.

Phong Dương cúi đầu nhìn nhìn áo bào trên người:

"Thân thể này cũng không tệ, thời điểm ta bị ngươi giết, ước chừng cũng là tầm tuổi này."

Tĩnh Sơn hầu đã chết, hồn phách rời khỏi cơ thể không thể trở về, tuy nhiên những lệ quỷ khác đều muốn tự ý nhập vào thân thể của gã, nhưng làm vậy cũng là trái đạo trời, không cẩn thận sẽ hồn phi phách tán.

Phong Dương vậy mà bất chấp ý an nguy như thế.

Phong Dương lại giống như vô tình nói:

"Ngươi ở trước mặt ta không thích nói chuyện, mỗi lần đều là vẻ mặt này. Ngươi đang nghĩ cái gì? Chờ Triêu Dương hầu của ngươi tới cứu ngươi?"

Tĩnh Sơn hầu đã chết, cho dù Phong Dương có nhập vào thân cũng không thay đổi được sự thật này, thi thể mấy ngày sau sẽ bắt đầu thối rữa, Phong Dương có muốn làm chuyện ác cũng khó thành.

Phong Dương thờ ơ nhìn vẻ mặt Tuyên Minh, đột nhiên cười cười:

"Sư đệ, ta cho là ngươi không nói một lời vô cùng thuận theo, không ngờ ngươi vậy mà cũng có thể gọi hồn phách Lạc Khiêm trở về giết ta."

Hắn dừng một chút, lại cười nói:

"Có lẽ, là năm đó ta với ngươi chơi đùa chưa đủ."

Tuyên Minh chầm chậm đứng dậy.

Phong Dương đi đến trước mặt y, cười nói:

"Sư đệ, ta biết ngươi đang ở đây chờ người tới cứu. Bọn chúng sẽ không vào được ngay lập tức, chúng ta tiếp tục chơi trò đuổi bắt thuở nhỏ ngươi thích. Ngươi chạy, ta đuổi, đuổi được ngươi chúng ta sẽ xem bói."

Tuyên Minh nghe xong ôm chân khập khiễng quay đầu chạy đi, sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh, chỉ nghe Phong Dương lại đang đứng ngay sau lưng y nói: Nhanh lên nào.

Tuyên Minh nào có thể đi nhanh, vừa được vài chục bước, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng cười, hóa ra Phong Dương bắt chước bộ dạng đi đường của y.

Tuyên Minh không để ý tới hắn, Phong Dương đi tới giữ chặt vai y:

"Khi bé vẫn còn chạy nhanh, càng lớn lại càng chậm, kiểu gì cũng chạy kém ta. Sư đệ, ngươi nói xem đây là công lao của ai?"

Tuyên Minh quay đầu nhìn hắn, Phong Dương đẩy y ngồi xuống đất, từ trong tay áo của mình móc ra hai đồng tiền, cười nói:

"Đến tính xem, khi nào thì ngươi có thể danh dương thiên hạ?"

Tuyên Minh cắn răng không nói gì.

Phong Dương từ trên người rút ra đoản đao Tĩnh Sơn hầu dùng để phòng thân, xoa xoa mặt y, nghiêm mặt nói:

"Tính đi, không phải ngươi từ nhỏ có hùng tâm tráng chí, muốn danh dương thiên hạ sao?"

Mũi đao hơi hơi đè xuống, mắt thấy sắp rạch ra một vết đỏ. Phong Dương thuận tay phải, bởi vậy sẹo những vết thương cũ trên mặt Tuyên Minh lúc trước tất cả đều ở bên trái xung quanh huyệt Thái Dương.

Tuyên Minh ngẩng đầu nhìn hắn:

"Không muốn thành danh, cũng không có bản lĩnh này, ta chỉ là một phế nhân què chân mắt mù."

Sắc mặt Phong Dương âm tình bất định, đoản đao thoáng rời đi một chút, lại chậm rãi nói:

"Đừng nói thế chứ, mắt mù chân què cũng chẳng tính là cái quái gì, nói hay lắm, cứ như là ta đã hủy cuộc đời ngươi. Đến tính xem, kế tiếp ta muốn rạch chỗ nào? Tính đúng sẽ không tổn thương ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!