Chương 10: (Vô Đề)

Tô Nghi cười nói:

"Đợi có thời gian rảnh rỗi ta từ từ dạy ngươi. Ngươi học nhanh lại có thiên phú, tương lai nhất định rất có tiền đồ."

Tuyên Minh thầm nghĩ, y từ nhỏ học nhanh nhưng cũng không phải là để học hầu hạ nam nhân. Cái tên Tô Nghi này làm sao lại biết y học nhanh?

Ngựa chạy trên đường đêm lao đi băng băng, Tuyên Minh cũng không nói thêm điều gì, chỉ là hỏi:

"Hầu gia, ta và ngươi lúc trước có phải đã từng quen biết không?"

Tô Nghi không nói gì, Tuyên Minh phỏng đoán hai người lúc trước nhất định là đã từng gặp nhau, im lặng thật lâu mới mơ hồ nói:

"Thời niên thiếu của ta đã xảy ra một ít biến cố, rất nhiều chuyện thuở nhỏ không còn nhớ rõ, nếu như không cẩn thận đắc tội Hầu gia, ngươi đừng trách móc."

Tô Nghi hồi lâu không có lên tiếng, cuối cùng mới nói:

"Trách ai cũng sẽ không trách ngươi."

Không bao lâu cuối cùng đã đến nhà Tuyên Minh, trong sân âm u im ắng, người của Tĩnh Sơn hầu vẫn chưa đuổi theo đến. Tuyên Minh vội vàng xuống ngựa, khập khiễng bước nhanh về phía gian phòng của mình.

Tô Nghi không tiếng động đi theo phía sau y, trong sân giống như đã vài ngày không có ai quét dọn, lá rụng khắp nơi, vô hình có chút thê lương.

Tuyên Minh mang theo hắn đi vào phòng ngủ của mình, thắp đèn dầu lên.

Tô Nghi lần đầu tiên tới phòng của y, hứng trí bừng bừng, tự động nhìn trái sờ phải. Trong phòng Tuyên Minh có rất nhiều sách thẻ tre, chất đầy hơn phân nửa gian phòng, Tô Nghi rút mấy cuốn ra đọc, cười nói:

"Quả nhiên là phòng của mọt sách."

Tuyên Minh nhịn không được hỏi:

"Phòng của ngươi thì như thế nào?"

Lời vừa ra khỏi miệng lại có chút hối hận, Tô Nghi cười nói: Tự ngươi nhìn đi.

Tô Nghi không khách khí ngồi lên giường của y, nằm xuống nói:

"So với ghế nằm của ngươi thoải mái hơn một chút, đêm nay ta ngủ ở đây."

Tuyên Minh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tô Nghi:

"Nếu như khi còn nhỏ Hầu gia từng gặp qua ta, rồi lại chiếu cố ta, chắc hẳn đã sớm biết thân phận của ta."

Tô Nghi minh bạch y muốn nói chính sự, ngồi dậy nửa tựa vào gối đầu:

"Ta biết không nhiều lắm, lại càng không biết trên người ngươi rốt cuộc là có bản lĩnh gì."

Tuyên Minh đào khe hở giữa đầu giường với vách tường một lát, rút ra vài món đồ vật, thoạt nhìn giống như vải bố đã đổi màu.

Tô Nghi không nói một lời chờ, Tuyên Minh đi đến trước bàn mở tấm vải bố kia ra, bên trong là một chồng lụa màu trắng, lụa có ít vết bẩn với đã biến vàng, phía trên phủ kín ký hiệu cổ quái và chữ viết chi chít dày đặc.

Tuyên Minh đặt tấm lụa trắng lên bàn mở ra:

"Đây chính là thứ ta không nên học."

Tô Nghi nhìn tấm lụa ở trước ngọn đèn dầu nhỏ trên bàn:

"Những thứ này là gì? Dùng để làm gì?"

"Những thứ này đều là cổ chú lưu truyền đến bây giờ." Tuyên Minh cúi đầu nhìn, "Thời điểm Thương Trụ diệt vong, Tiên giới hỗn chiến đã mang xuống rất nhiều trận pháp và chú ngữ, bởi vậy lưu truyền trong dân gian tới nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!