Nơi khúc ngoặt có một cửa tiệm nhỏ bị tửu lâu sát vách ngăn trở, giống như hòn đá nhỏ trong góc, cả ngày không thấy ánh sáng. Cửa tiệm tên gọi Minh Phong cư, danh tự tao nhã, rồi lại có chút không cân xứng với bề ngoài không mới không cũ kia.
Cửa tiệm này vừa mới khai trương không lâu, muốn nói tiếng tăm chắc là không có, đáng thương cho dòng người xếp hàng dài mấy chục trượng trên đường kia, nam có nữ có, rộn rộn ràng ràng, người nào không biết còn tưởng là đi tửu lâu bên cạnh uống rượu.
Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh; thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh.
(Núi không cứ ở chỗ cao, có tiên ở tất có danh. Nước không cứ gì sâu, có rồng ở tất thiêng. Nghĩa: nhà không nhất thiết phải đẹp, nước không nhất thiết phải lớn, có người chủ tốt là ắt có tiếng.)
Cứ như vậy trong lúc cưỡi ngựa đi qua cũng sẽ có không ít người đưa mắt liếc nhìn cửa tiệm nhỏ, nhưng cũng bởi vì vị thần toán ở bên trong kia, mọi người ở vùng xung quanh truyền rằng, trong thành xuất hiện thần tiên rồi!
Quẻ tính của người này quả thật có chút thần kỳ, trên dưới tám phần đều rất chính xác, nhiều lần như vậy tiếng tăm truyền ra, hấp dẫn không ít người đến. Thế nhưng đến gặp y trái lại cũng không phải chỉ vì muốn xem bói, rất nhiều người đến chính là muốn diện kiến dung mạo vị thần toán này.
Nghe nói, lần đầu tiên nhìn thấy người này sẽ làm cho người ta toàn thân dựng tóc gáy, không dám nhìn thẳng, nếu có gan liếc mắt nhìn, tức thì không biết vì sao lại cảm thấy thuận mắt không ít, con mắt thứ ba có năng lực nhìn thấu điều ẩn ý, đợi đến lúc thẫn thờ tỉnh hồn lại mới phát giác ra, quẻ đã tính, trà đã lạnh, tiểu đồng bên cạnh vị thần toán kia đang khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Thần toán tên Tuyên Minh, dung mạo quả thật là thiên cổ tuyệt sắc, chỉ tiếc còn trẻ nhưng không biết gặp phải bất hạnh gì, mù một bên mắt, hỏng một chân.
Đầu xuân trời tối nhanh, bên ngoài lại nổi lên một trận gió Bắc nhỏ, không bao lâu tuyết cũng rơi xuống, người trên đường chờ coi bói không chịu nổi lạnh, lục tục quay về.
"Tiên sinh, đóng cửa chưa ạ?"
Thanh âm Noãn Yên trẻ con ngây thơ, rồi lại giống như một đại nhân nhỏ, nỗ lực ở trước mặt y thể hiện.
Tuyên Minh gật nhẹ để cho Noãn Yên đi ra ngoài quét dọn đóng cửa, bản thân chậm rãi đứng lên, không nhanh không chậm khoác thêm áo choàng treo bên cạnh.
Minh Phong cư cách chỗ y ở một khoảng, sư phụ thích thật yên tĩnh, dù thế nào cũng không muốn ở trong nội thành này, vì vậy đã xây một tòa tiểu viện ở ngoại thành. Bây giờ trở về, vừa vặn có thể kịp cùng sư phụ ăn cơm.
Đúng lúc này, ngoài cửa Noãn Yên đang luôn miệng nói
"Tiên sinh không thoải mái, hôm nay không toán mệnh nữa", cửa tiệm rồi lại Cách một tiếng mở ra, một nam nhân cao ngất đi tới, trên vai phủ một lớp tuyết nhỏ, mang vào một trận gió lạnh.
Trong phòng có chút tối, Tuyên Minh cũng không nhìn rõ dung mạo của hắn, thuận miệng nói:
"Vị công tử này, hôm nay ta không toán mệnh nữa, không bằng ngày mai lại đến?"
Nam nhân cởi áo choàng trên người ra, một thân y phục ba lớp màu đen viền trắng, trên đầu mang *tử kim quan, cũng không nói gì thêm, ngồi xuống ghế trước bàn Tuyên Minh.
Tuyên Minh mượn tia sáng ngoài cửa sổ miễn cưỡng có thể nhìn thấy tướng mạo của hắn, *mi dài tú mục, sắc mặt trắng trẻo, khóe miệng hơi câu lên, cười như không cười.
Hắn đương nhiên cũng nhìn rõ khuôn mặt bị thương của Tuyên Minh, mắt sắc khẽ động, thoáng qua rồi lại ung dung thản nhiên cười nói:
"Nếu như đã đến, tiên sinh hà tất đuổi ta ra ngoài?"
(Tử kim quan: còn gọi là Thái tử khôi, là cái đội trên đỉnh đầu mấy vị thái tử, vương tôn với tướng soái trẻ tuổi ấy.
Mi dài tú mục: lông mi dài, mắt đẹp)
Tuyên Minh đưa mắt nhìn bên ngoài một cái, không nói thêm nữa, một lần nữa cởi áo choàng ra để ở một bên. Lúc này Noãn Yên còn chưa đi vào, chắc hẳn đã bị người khống chế, người này hiển nhiên là mang theo tùy tùng đến.
Bây giờ kháng cự không có ý nghĩa gì, khóe miệng y câu lên một nụ cười nhạt, ngồi xuống nói:
"Công tử hôm nay muốn xem việc gì? Quan lộ, nhân duyên, gia đình bình an?"
Nam tử cũng không nóng không vội, lẳng lặng nhìn y, nói:
"Tiên sinh toán mệnh cho ta, không hỏi ta là ai sao?"
"Gặp nhau chính là duyên phận, ta chỉ quản giúp công tử toán mệnh, những chuyện khác tiểu nhân vật như ta cũng không cần biết rõ."
Tuyên Minh cười, cầm lấy khay ngọc và tiền đồng trên bàn, Công tử, thỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!