Phiên ngoại vô trách nhiệm vô logic, chuyện vụn vặt hằng ngày.
Tuyên Minh nói hắn có biện pháp khiến cho Mạc Thanh đi vào trong mộng mẫu thượng của mình báo bình an, giải thích một chút chuyện đứa con bất hiếu cần nam nhân không cần mẹ này. Chỉ có điều biện pháp này không chắc chắn thành công, phải thử nghiệm nhiều lần mới có hiệu quả.
Mạc Thanh: Đây là báo mộng?
Tuyên Minh:
"So với báo mộng mạnh hơn một chút, ít nhất mẫu thượng của ngươi có thể đánh ngươi một trận cho hả giận."
Không ngờ báo mộng còn có thể bị đánh, Mạc Thanh vội vàng đáp ứng.
Tay Tuyên Minh lấy ra một tấm phù, lưu loát tiêu sái vẽ một bức tranh không biết là cái gì ở phía trên, dán lên trán Mạc Thanh:
"Dán cái này đi ngủ, đừng gỡ xuống."
Ban đêm chuyện gì cũng không phát sinh.
Tuyên Minh lại vẽ phù lần nữa, vẫn không thể thành công, liên tiếp thử bảy tám chục lần, hôm nay ban đêm vừa mới ngủ, trong nháy mắt Mạc Thanh đi tới trước giường mẫu thượng.
Mẫu thượng đang đọc sách.
Mạc Thanh kêu một tiếng: Mẹ.
Mẫu thượng ngẩng đầu liếc hắn một cái:
"Nam nhân của con đâu?"
Mạc Thanh: …
Mạc Thanh từ nhỏ đã cảm thấy mẫu thượng không phải là nhân vật đơn giản, hiện tại xem ra quả thật giống như Giản Bình tái thế. Nghĩ tới đây trong nội tâm không khỏi lộp bộp một cái, hẳn không phải là chứ.
Mạc Thanh:
"Hắn không đi theo cùng ạ."
Mẫu thượng buông sách xuống: "Chuyện của con mẹ đã biết. Đại sư nói kiếp trước con bị người hãm hại, mỗi kiếp đều sống không quá mười lăm, ở kiếp này đã đến bước đường cùng nên mới kéo dài sống thêm được năm năm.
Nếu không trở về kiếp trước báo thù, con cũng sẽ không sống quá năm nay, sớm muộn cũng sẽ chết. Nhưng mà cho dù coi như là con phải đi, thế nào cũng nên nói với mẹ một tiếng, có phải không?
"Mạc Thanh khó mà đáp lại:"Mẹ, là con thiếu nợ mẹ.
"Mẫu thượng nghiêm mặt:"Mẹ với cha con bây giờ cũng không mong chờ gì, chỉ muốn gặp cái người kiếp trước kia. Nó tên gì, bao nhiêu tuổi, làm cái gì?"
Mạc Thanh vội vàng đem gia thế, niên kỉ, chức nghiệp, sở thích, năng khiếu, thói quen sinh hoạt mọi thứ về Hạ Diễn đều báo cáo qua một lần, không dám khoa trương cũng không dám giảm bớt, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, nói đúng bản chất sự việc.
Mẫu thượng im lặng hơn nửa ngày, lại cau mày nói:
"Mẹ nuôi con hai mươi năm, làm sao lại không phát hiện con là đồng tính luyến ái nhỉ?"
Mạc Thanh ủy khuất.
Hắn cũng không có biết thì ra mình là đồng tính luyến ái đâu.
Mẫu thượng bình thường chính là rất người quyết đoán, phân phó hắn nói:
"Mang nó đến gặp chúng ta một lần, hảo hảo tâm sự, nếu không con cũng không cần trở về nữa."
Sau lần đó tỉnh lại, Mạc Thanh nói chuyện này với Tuyên Minh. Tuyên Minh là một thần toán a, dáng vẻ nhàn nhã nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!