Cuối cùng Chúc Diệu Uyên vẫn ảo não bị đuổi ra khỏi cửa, hắn năn nỉ ỉ ôi thể nào đều không có hiệu quả, thật đúng là sứt đầu mẻ trán.
Bên này nóc nhà cho hắn ăn bơ, bên kia người nhà lại đến cửa ầm ĩ, sáng sớm Chân Tổ Thu đã làm cơm đến gõ cửa nhà hắn, lòng hắn tràn đầy mong đợi, cho là Chung Văn Nhiễm đã hồi tâm chuyển ý, ai ngờ mở cửa ra nhìn lại là mẹ mình, lòng dạ nhất thời rơi vào khoảng không.
Mẹ Chúc đưa hộp cơm cho hắn, đi theo phía sau chính là cô nagf hộ sĩ quen mắt kia___ còn một người khác đã từ chức, đối với nguyên nhân từ chức của cô ta Chúc Diệu Uyên biết rõ trong lòng, có điều cũng không cố ý làm khó, còn thanh toán hết tiền lương cho cô.
Người ở lại chính là một cô nàng mặt tròn, cô giải thích với hắn: "Phu nhân sáng sớm đã cứ nhắc mãi muốn đến đây, cản cũng không cản được, tôi gọi điện thoại cho ngài ngài không có nhận thế nên mới tự tiện tới."
Chúc Diệu Uyên gật đầu: "Được rồi, không sao đâu."
Hắn nhìn về phía mẹ mình, từ sau khi mẹ Chúc biết tin Viên Bách Xuyên đã chết trạng thái tinh thần đã tốt lên rõ rệt, thời điểm phát bệnh cũng giảm đi rất nhiều.
Hắn mở hộp cơm ra, bên trong là món mà hắn rất thích ăn từ nhỏ đến lớn, mùi vị cũng rất quen thuộc.
"Nhớ con, con cũng không đến, thế nên mẹ đành tự mình đến thăm con xem sao." mẹ Chúc thở dài, "Cũng đã nhắc với con không ít lần rồi, sao vẫn cứ không đưa người ta về thăm nhà một chút chứ?"
Chúc Diệu Uyên ngẩn ra: "Người nào ạ?"
"Tiểu Chung đó," mẹ Chúc ngồi xuống, nhìn thấy ghế sô pha của hắn có chút bừa bộn liền tiện tay dọn dẹp lại, "Con xem chỗ này của con đi, có giống nhà của người đã kết hôn không, đã bao nhiêu năm rồi, người khác trong mấy năm này đã quấn quýt nhau thành vợ chồng già hết rồi, sao các con đến phòng cưới vẫn không có!"
"Mẹ, chúng con…" Chúc Diệu Uyên có chút khó thể mở miệng, "Vẫn chưa kết hôn lại mà."
Đối với hiệu suất làm việc của hắn mẹ Chúc tỏ vẻ khiếp sợ: "Không phải trí nhớ đều đã hồi phục rồi sao? Chuyện cũng đã giải quyết hết rồi, lúc đầu nói cưới là cưới, bây giờ cưới thêm lần nữa thôi sao khó khăn thế chứ?"
Đừng nói đến mẹ Chúc không biết, đến chính Chúc Diệu Uyên cũng còn đang như lọt vào sương mù, hắn đau khổ không thôi, sau khi tiễn mẹ Chúc đi liền nằm dài trên giường lặng yên suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra nổi nguyên cớ.
Giữa khoảng yên tĩnh, hắn bỗng vỗ tay bốp một phát, quan tâm nhiều thế làm cái gì, liệt nữ sợ triền lang, Văn Nhiễm phải sợ Diệu Uyên, hắn cứ ngồi xổm trước cửa nhà Chung Văn Nhiễm không chịu đi, xem anh có nỡ nhẫn tâm hay không?
___Kết quả hắn ngồi xổm liền ba ngày.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Chung Văn Nhiễm đã từ chức ở sở nghiên cứu, bình thường ở nhà gặm nhấm lương cũ cũng chẳng cần ra cửa, Chúc Diệu Uyên lại không giống thế, hắn còn có công ty, mỗi ngày đều ôm máy tính xử lý công việc, phía dưới mông lót một tấm đệm, người đi lại trong hành lang không khỏi liếc mắt nhìn một cái.
Cũng may là Chung Văn Nhiễm cũng không phải hoàn toàn không để ý tới hắn, mỗi lần gọi đồ ăn ngoài đều gọi thêm cho hắn một phần, còn quăng cho hắn hai chai nước suối, nhưng vẫn cứ là không để hắn vào cửa.
Chúc Diệu Uyên lệ nóng doanh tròng, cảm thấy mình như một kẻ lưu lạc, chỗ này về sau chính là nhà của hắn.
Cứ như vậy mãi, người xung quanh cho là vợ chồng son giận dỗi cãi nhau, chuyện nhà người ta người ngoài không có tiện nhúng tay, thế là liền giúp hai người báo cảnh sát, ngày hôm đó toàn bộ người trong dãy đều chạy đến xem náo nhiệt, cảnh sát gõ cửa nhà Chung Văn Nhiễm, anh mở cửa nhìn thấy nhiều người như vậy, phản ứng đầu tiên là đờ hết cả người.
Sau đó làm rõ tình huống, cả khuôn mặt anh đỏ bừng hết lên, đến khi đuổi được cảnh sát đi, còn nhiều lần đảm bảo sẽ để cho Chúc Diệu Uyên vào cửa mới từ từ yên ổn xuống.
Thử hỏi trong cả cuộc đời anh có khi nào mất mặt đến thế?
Cảnh sát vừa đi, anh lập tức lôi Chúc Diệu Uyên vào, đã nhiều ngày nay Chúc Diệu Uyên không được loại đãi ngộ này nhất thời được sủng mà lo sợ, ôm lấy thảm và máy tính của mình lên ngoan ngoãn đi theo anh.
Chung Văn Nhiễm vốn đã bừng bừng lửa giận, quay đầu thấy dáng vẻ hắn ấp a ấp úng không dám nói câu nào, trên mặt còn có râu mọc ra mấy ngày nay, lôi thôi lếch thếch, lửa có lớn hơn nữa thấy vậy cũng tiêu mất.
Hai người cùng ngồi trên ghế sô pha, Chúc Diệu Uyên giống như chó nhà có tang vậy, ủ rũ cúi đầu, qua hồi lâu mới dè dặt nói: "Bé cưng, anh vẫn còn muốn yêu em chứ?"
Chúc Diệu Uyên rất lâu không nói gì, khi nỗi thấp thỏm trong lòng Chúc Diệu Uyên càng lúc càng lớn, anh mới miễn cưỡng đáp lại một tiếng: "… Ừm."
Chúc Diệu Uyên lập tức tinh thần tỉnh táo, đặt máy tính xuống, "Vậy anh…"
Hắn vốn muốn hỏi rốt cuộc tại sao Chung Văn Nhiễm lại nổi giận như vậy, nhưng sợ hỏi ra anh lại tức giận liền nuốt lại lời vào trong.
Chung Văn Nhiễm như là biết hắn muốn hỏi gì, thở dài nói: "Chẳng qua là anh tự chui đầu vào bế tắc thôi, bây giờ đã không còn giận nữa rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!