Lúc đi ra hỏi ngõ hẻm đã là rạng sáng, người của Viên Bình Giang áp giải Viên Bách Xuyên lên xe, cả đám rời đi rất nhanh.
Trên xe, Viên Bình Giang lại làm tài xế cho hai người, Chúc Diệu Uyên ngồi ở hàng sau sóng vai với Chung Văn Nhiễm.
Viên Bình Giang một tay cầm bánh lái, đốt điếu thuốc, Chúc Diệu Uyên thấy vậy cau mày nói: "Còn muốn sống hay không? Dụi đi."
Gã còn chưa hít được một hơi, nghe vậy liền dụi tắt, châm chọc nói: "Cầm tám chục triệu đổi một Viên Bách Xuyên, cảm giác thế nào?"
"Chẳng ra làm sao," Chúc Diệu Uyên sửa sang lại ống tay áo, "Sau này còn phải hợp tác với quốc gia lâu dài, cũng coi là kết thúc trạng thái dở ông dở thằng như hiện tại, tám chục triệu này ngược lại cũng có giá trị, hơn nữa lại thêm được cả Viên Bách Xuyên, coi như được lời."
*Tám chục triệu nhân dân tệ = tầm 290 tỷ VND
Ba người ở đây đều có thù với Viên Bách Xuyên, mặc dù không nói rõ nhưng quốc vương giao người cho bọn họ, cơ bản đã ngầm chấp nhận bọn họ có thể muốn là gì thì làm.
Có thể tự tay xử lý kẻ thù, sao lại từ chối?
Viên Bình Giang không nói thêm gì nữa, gã lái xe chở hai người họ ra ngoại ô, vẫn là đến công xưởng đó, bên trong đã không một bóng người.
Lúc này bình minh đang ló dạng phía chân trời, nắng dần lên, trong ánh sáng ảm đạm ấy, người của Viên Bình Giang kéo Viên Bách Xuyên bước từ trên xe xuống, bọn họ theo sát phía sau, đi tới khoảng đất bằng phẳng giữa công xưởng thì ngừng lại.
Viên Bách Xuyên bị buộc quỳ ở đó, cúi thấp đầu.
Ba người sóng vai nhau, đứng thẳng trước mặt hắn.
Ánh nắng mặt trời rọi lên trên người họ, làm hiện lên bóng mờ mờ trên mặt đất, trong sự tĩnh lặng này chỉ nghe được tiếng thở chầm chậm, cùng với tiếng Viên Bình Giang rút súng.
Gã lại ấn họng súng lên đầu Viên Bách Xuyên một lần nữa.
Chung Văn Nhiễm vẫn luôn lặng im không lên tiếng lại đột nhiên nói: "Đợi đã."
Viên Bách Xuyên và Chúc Diệu Uyên đồng thời nhìn về phía anh.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Chung Văn Nhiễm thở ra một hơi run rẩy, quá yên tĩnh rồi, tim anh gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, màu vàng của nắng mặt trời vẩy vào gò má anh, chiếu sáng lớp lông măng trên gương mặt nhỏ bé, anh giơ tay lên, ngón tay trắng thon giờ phút này xanh xao: "___Có thể cho tôi ra tay không?"
Thật ra không cần Viên Bình Giang trả lời, Chúc Diệu Uyên đã đưa súng của mình cho anh.
Bàn tay to rộng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của anh, thay anh rút chốt, thay anh nhắm thẳng phương hướng lão, khẩu súng trên tay lạnh lẽo trĩu nặng hơn khối sắt, Chúc Diệu Uyên dịu dàng nói: "Đây là cò súng, nắm chặt, bóp mạnh nó."
Viên Bình Giang bật cười một tiếng cực nhẹ, không nói câu gì tự động lùi về phía sau nửa bước.
Tim Chung Văn Nhiễm đập như trống bỏi, tay lại rất vững vàng, anh trường kỳ làm thí nghiệm, lúc căng thẳng tay không được run đã là kỹ năng cơ bản.
Nhưng anh không không có bắn theo hướng mà Chúc Diệu Uyên chỉ cho anh, họng súng hướng xuống, chĩa về phía bắp đùi Viên Bách Xuyên bóp cò!
Pằng!___Viên Bách Xuyên kêu lên một tiếng rồi ngã rạp xuống đất!
Nước mắt nước mũi tung hoành trên mặt lão, bắp đùi co giật kịch liệt, máu tươi tràn ra, lão trợn to mắt miệng "a a" hai tiếng, muốn đưa tay bịt lấy vết thương nhưng bị trói nên chẳng thể nhúc nhích.
"Phát này," trên mặt Chung Văn Nhiễm chảy lệ, "Là bắn thay cho những omega kia."
___pằng!
Lại một phát súng, lần này đổi chân trái, Chung Văn Nhiễm cắn chặt răng: "Phát này, là thay cho người nhà tôi."
Bởi vì thật sự quá đau, Viên Bách Xuyên há to miệng, yêu cầu cho lão được một cái chết nhanh chóng, thế nhưng Chung Văn Nhiễm không cho lão cơ hội, chỉ nghe "Pằng! Pằng! Pằng!" ba phát liên tiếp, cánh tay bả vai Viên Bách Xuyên trúng một nhát, còn có một phát súng còn lại vì súng giật nên không bắn trúng, tay trái Chung Văn Nhiễm cầm cổ tay phải, hổ khẩu* như đã mất đi xúc giác.
*Hổ khẩu là phần giữa ngón cái và ngón trỏ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!