Ngày hôm sau Chúc Diệu Uyên đi làm, thư ký Trình phát hiện hắn cứ luôn ngẩn người.
Cô cầm tài liệu ra ra vào vào văn phòng hắn như thường lệ, sau khi Chúc Diệu Uyên ký xong, liền cứ cầm bút yên lặng trầm tư, cô quay đầu lại, thấy bên trong lớp cửa kính là tấm lưng cao ngất của hắn, nửa ngày rồi cũng chẳng nhúc nhích một chút.
Khi cô đang cho rằng cấp trên của mình đang suy tư về công việc quan trọng gì đó, thì thật ra Chúc Diệu Uyên lại đang nghĩ___ nếu như hắn mang chuyện khôi phục trí nhớ này nói cho Chung Văn Nhiễm, liệu Chung Văn Nhiễm sẽ có phản ứng gì?
Nhưng mà mở miệng như nào mới là vấn đề.
___Thực ra người hiện tại mà anh vẫn luôn vì chồng cũ mà từ chối chính là chồng cũ của anh.
___Thực ra tất cả những giãy dụa của anh đều chỉ là trò đùa số phận tạo thành.
___Thực ra anh không cần phải rơi nước mắt nhiều đến thế.
Nhưng từng lời từng lời, chỉ cần nghĩ một chút thôi đã cảm thấy tàn nhẫn vô cùng, càng chớ nói là để hắn chính miệng nói với Chung Văn Nhiễm.
Sau khi hắn trầm tư một lúc lâu, cuối cùng kiệt sức, chỉ đành phải thốt ra câu "Làm không nổi.
"Thời gian gian nan xê dịch từng chút, tựa hồ qua thật lâu, lâu đến nỗi hắn cảm giác cả người mình cứng đờ, gần như hóa thành tượng đá, thì cửa văn phòng bỗng bị người gõ vang. Văn phòng của hắn trong một ngày không biết phải tiếp bao nhiêu vị khách, bởi vậy rất bình tĩnh nói:"Vào đi.
"Người gõ cửa theo lời tiếng vào, lại không phải thư ký Trình, hắn ngẩng đầu, là một người đàn ông không quen biết, tướng mạo thường thường, đeo một cặp kính không gọng, nhìn bề ngoài giống như thành phần tri thức thông thường. Hắn nhíu mày:"Anh có hẹn trước không?
Tại sao lại đi qua thư kí tôi trực tiếp gõ cửa?
"Người đàn ông vừa tới gần, Chúc Diệu Uyên ngửi được mùi pheromone alpha nhàn nhạt trên người hắn. Người tới cũng không hoảng loạn, bước tới sô pha trước mặt hắn ngồi xuống, đặt tập tài liệu xuống, lấy từng từng từng tờ ra đặt ngay ngắn lên bàn,"Tôi đã nói với thư ký của ngài tôi là người của Trương Thông, muốn đưa cho ngài chút đồ vật, cô ấy liền để cho tôi vào."
Gã vừa mở miệng, Chúc Diệu Uyên liền cảm giác có chút quen tai, anh lục lọi đầu óc mình một vòng, xác thật không quen biết nhân vật này.
"Ngài thật sự không quen biết tôi, chỉ có điều tôi đã từng gặp ngài," Người đàn ông ung dung thong thả sắp xếp xong, cầm một tờ trong đó lên xem, "Trương tổng bảo tôi đến nói cho ngài rằng, chuyện của Dương Gia có manh mối rồi, chỉ có điều liên lụy đằng sau có chút lớn, hắn không tiện đích thân đến đây, để tôi đưa cho ngài trước tránh cho rút dây động rừng."
Nhưng rõ ràng Chúc Diệu Uyên nhớ rằng mình đã bảo không cần điều tra Dương Gia nữa rồi mà?
Người đàn ông cầm tài liệu đã sắp xếp xong đứng dậy, từng bước từng bước bước về hướng hắn, dáng đi tự nhiên tùy ý, không hề cứng ngắc hay căng thẳng, khi hắn đưa tài liệu, Chúc Diệu Uyên phát hiện gã khom eo, đối diện thẳng mặt với hắn.
Đã lâu lắm rồi Chúc Diệu Uyên chưa tiếp nhận một ánh mắt như thế này, tràn ngập mê hoặc, mất phương hướng và đầy tính xâm lược đến thế, chỉ tiếp xúc trong chớp mắt, hắn gần như có chút thất thần, ngay sau đó người nọ rút tài liệu ra, hạ giọng nói: "Hiện tại bắt đầu, tôi hỏi anh đáp.
"Giọng nói ấy như tảng băng nứt ra trong dòng nước ấm, từng là liều thuốc an thần tốt đẹp nhất trong ký ức của anh, khiến cho Chúc Diệu Uyên cả kinh___hắn đột nhiên nhớ ra nơi giọng nói này xuất hiện. Đúng vậy, người thôi miên của Viên Bách Xuyên. Chúc Diệu Uyên nhớ lại tới đây, suýt nữa đã bại lộ ngụy trang. Hắn gắng sức thả lỏng cơ thể, khống chế hô hấp đang dần trở nên dồn dập, gã thôi miên kia mới đầu vẫn không phát hiện, còn tưởng hoàn toàn như dự liệu, nhếch lên nụ cười tự tin đầy mình, hỏi:"Chung Văn Nhiễm là ai?"
"Đối tượng xứng đôi của tôi."
"Trước khi hai người xứng đôi thì sao?"
"Người xa lạ."
"Dương Gia là ai?"
"Bạn của tôi."
"Trí nhớ của anh đã khôi phục bao nhiêu?"
"…Tôi chưa từng bị mất ký ức."
"Rất tốt." Người thôi miên phất nhẹ tài liệu, muốn cho Chúc Diệu Uyên tỉnh lại khỏi trạng thái thôi miên, nhưng gã ngay lập tức ý thức được điều không đúng, cau mày nhìn vào con ngươi Chúc Diệu Uyên.
Chúc Diệu Uyên đang nhìn về phía hắn bỗng dưng cười một tiếng.
Người thôi miên khiếp sợ! Liên tục lui về phía sau, lại bị Chúc Diệu Uyên níu lấy cổ áo, trực tiếp nhấc bổng gã lên khỏi mặt đất, sau đó hắn bị ngã lăn ra, rồi ngay lập tức bị pheromone bùng nổ trên người Chúc Diệu Uyên chèn ép cho mồ hôi lạnh ròng ròng.
Một alpha ưu thế, mạnh mẽ mang đến toàn bộ cảm giác chèn ép, căn bản không thể đánh đồng được với mấy gã alpha quèn ngoài đường kia, ngay trong chớp mắt sau lưng gã thôi miên đã ướt đẫm, gã sững sờ nói: "Mày___ đã khôi phục trí nhớ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!