Chương 2: “Thằng nhãi này, sao mà hiểu được tư vị của việc thích một người chứ!”

Lúc Chung Văn Nhiễm đi ra từ trong sở nghiên cứu, chân trời đã nhuộm thành màu đen, người đi đường không nhiều lắm, chân anh đạp trên mặt đất, phát ra âm thanh cô đơn hiu quạnh.

Mùa xuân sắp tới rồi mà thời tiết cũng chẳng thấy ấm lại, trong phòng làm việc có lò sưởi, anh mặc phong phanh, vừa bước khỏi cửa liền cảm thấy lạnh buốt.

Anh nghĩ đến căn nhà trống trải quạnh hiu sau khi trở về, cố tình giảm chậm nhịp bước, bước từng bước chậm rì rì.

Đột nhiên, điện thoại của anh rung lên một cái, lấy ra nhìn, có tin nhắn mới, 

là một học sinh do anh dẫn dắt gửi đến.

Điện thoại anh quanh năm suốt tháng không người thăm hỏi, ngược lại gần đây rất náo nhiệt, đầu tiên là chính phủ, sau đó là cậu học sinh này, tổng số tin nhắn trong tháng này cộng lại, còn nhiều hơn so với cả năm trước.

Trong tin nhắn nói, học sinh Dương Gia của anh uống say, ở KTVxx đường xx, kêu anh qua đó đón.

Chung Văn Nhiễm do dự một chút, quyết định gọi lại, kết quả lại chẳng ai nghe máy, anh cúp điện thoại, im lặng cau mày suy nghĩ xem có cần gọi thêm lần nữa hay không.

Mười giây sau, Dương Gia gọi lại cho anh.

Chung Văn Nhiễm nghe máy, mở miệng muốn dạy dỗ cậu ta đôi câu, nhưng âm thanh ồn ào ầm ĩ từ đầu kia điện thoại xộc thẳng vào lỗ tai anh, lông mày anh càng nhíu chặt hơn, lạnh lùng nói: "Dương Gia?

"Giọng của anh vốn dĩ du dương trong trẻo, đây là đặc tính thượng đế ban cho omega, nhưng anh lại cố tình đè thấp giọng xuống, liền biến thành sắc lạnh, mang theo vài phần đè ép người khác. Người ở đầu giây bên kia sửng sốt một giây, ngay sau đó hoàn hồn, hắn mở miệng, là một giọng nói xa lạ, mạnh mẽ, trầm thấp:"Tôi không phải Dương Gia, Dương Gia uống say rồi."

Đang nói, trong điện thoại lại truyền đến một trận ầm ĩ, loáng thoáng có giọng của Dương Gia, Chung Văn Nhiễm xoa xoa mi tâm:

"Cậu ta là học sinh của tôi, các người quen nhau không? Nếu như quen, xin hãy nhanh chóng đưa cậu ta về nhà."

"Chúng tôi quen nhau, nhưng mà," người đàn ông đó ngừng lại một chút, như là đang do dự xem có nên nói hay không, "Nhưng mà cậu ta cứ gọi tên anh mãi, cậu ta… hình như cậu ta thích anh."

Chung Văn Nhiễm nghe vậy rất kinh ngạc, thường ngày Dương Gia thẹn thùng dè dặt, đừng nói là gọi tên anh, đến kêu "thầy ơi

"cũng chưa bao giờ dám lớn tiếng, cậu ta thích anh? Còn chưa kịp đáp lời, hình như điện thoại trong tay người kia bị đánh rớt rồi, va va đập đập, có âm thanh va chạm rất lớn, anh nghe thấy hắn ta chửi thề một tiếng"Đệt", mới vừa rồi còn chín chắn lịch sự các thứ, hắn như bị chọc cho một phát vậy, lời mắng ra tràn ngập lửa giận, nhưng cũng có chút cợt nhả.

"Nghe thấy chưa?"

Người đàn ông nhặt điện thoại lên, giọng mũi hơi đậm, "Chúng tôi sắp không giữ nổi cậu ta rồi, thầy giáo hãy thương xót, giúp chúng tôi một chút đi."

"Tao đã nói với mày thầy ấy sẽ không đồng ý!

"Tóc tai Dương Gia lộn xộn, hai mắt tức giận trợn tròn, cổ áo vì vừa mới giành giật nhau nên lệch một bên, hơi có vẻ chật vật. Chúc Diệu Uyên cười gian:"Ai nói vậy?

Mới vừa rồi đã đáp ứng trong điện thoại rồi."

Hai mắt Dương Gia trừng lớn hơn: "Con mẹ mày!

"Không hiểu là đang ngại hay tức giận, cậu ta ôm đầu ngồi trên ghế sô pha, Chúc Diệu Uyên trả lại điện thoại di động cậu ta cũng không cầm lấy, một người bình thường lịch sự như vậy, có thể thấy bị ép quá rồi. Da mặt Chúc Diệu Uyên dày, lách tới cạnh cậu ta,"Không phải nói với mày rồi sao? Nếu mày cứ tiếp tục chùn tay chùn chân không nắm chắc cơ hội, omega mày thích sắp phải kết hôn cùng anh em tốt của mày rồi đấy.

"Lời tuy là thế, nhưng Dương Gia vẫn không thả lỏng được, chủ yếu là vì người cậu ta thích không phải người bình thường… Anh quá ưu tú, dù cho vừa mới biết được anh đã từng kết hôn, cậu ta vẫn cảm thấy Chung Văn Nhiễm ở tít trên cao, chút chuyện này chẳng đủ để kéo anh từ trên đàn* xuống. *Đàn ở đây là đàn thờ chứ không phải đàn nhạc cụ đâu, cờ rút người ta đến tính lập bàn thờ cho người ta hay sao vậy cha nội:))) Cậu ta không biết phải làm sao, thở dài:"Thằng nhãi này, sao mà hiểu được tư vị của việc thích một người chứ!"

Chúc Diệu Uyên không cho là vậy, mượn cơ hội chuốc rượu: "Nhân lúc thầy giáo của mày còn chưa tới, uống trước hai ly đi, bằng không anh ta vừa tới gần mày liền lộ tẩy."

Quả nhiên Dương Gia không từ chối nữa, ừng ực ừng ực uống liền ba bốn ly.

Lúc Chung Văn Nhiễm tìm được phòng bao, đã qua bốn mươi phút.

Đối diện với số cửa phòng, anh xoắn xuýt vài giây, rồi vẫn gõ cửa.

Tương đối may mắn chính là, trong phòng bao không có bật loại nhạc ầm ĩ nào, tiếng gõ cửa vừa vang lên, đã có người chạy tới mở cửa cho anh.

Mở cửa là Trương Thông, hắn có một đôi tai vừa to vừa vểnh, tất cả mọi người lần đầu tiên gặp hắn, tầm mắt đều sẽ dừng lại trên tai hắn, dần dà, đối với những người nhìn chằm chằm vào tai mình hắn đều hết sức khó chịu, cứ luôn bày ra gương mặt thối hoắc theo thói quen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!