Cuối tuần, Chúc Diệu Uyên thức dậhộ sĩp thể dục từ sáng sớm xong, xử lý chút tài liệu gấp, sau đó ngồi ở thư phòng đọc sách.
Sách đặt ở trước mặt hắn, nhưng nửa ngày chẳng lật nổi một trang.
Lòng hắn không ở nơi này, sớm đã bay theo Chung Văn Nhiễm đang tăng ca kia rồi, hắn nghĩ, người này ngay cả xíu xiu thời gian hẹn hò cũng không bằng lòng nặn ra cho hắn, thật là vô tình quá thể đáng.
Thế nhưng hắn lại thích một Chung Văn Nhiễm nghiêm túc có trách nhiệm như vậy.
Chỉ lo trái nghĩ phải như vậy, thời gian đã nhanh chóng trôi qua, hắn nâng mắt lên lần nữa đã là buổi trưa rồi.
Hắn biết mình có nhìn thêm nửa ngày nữa cũng chẳng vào đầu được chữ nào, bất đắc dĩ đứng lên, đi vào phòng khách xem tivi giết thời gian, điện thoại đặt trên mặt kính của bàn, đúng lúc hắn đi qua rung lên một phát.
Hắn mang theo nỗi mong đợi âm ỷ cầm lên mở khóa, mà sau khi mở màn hình khóa xong, lại là Tuân Trường Thanh đã lâu không liên lạc, hỏi hắn có bận gì không, buổi tối liệu có thời gian ra ngoài chơi một phát.
Kể từ khi dây dưa với Chung Văn Nhiễm, hắn đúng thật là không có đi chơi bời đâu cả, hắn vừa định trả lời, cùng lúc ấy Trương Thông cũng nhắn cho hắn một tin, hỏi hắn còn sống không, còn thở thì gáy một tiếng.
Chúc Diệu Uyên tức đến bật cười, trả lời hắn trước: [Còn sống thoải mái lắm, có rắm mau thả.]
Trương Thông lập tức trả lời: [Tối có thời gian không, đến quán bar tụ tập cái.]
Chúc Diệu Uyên: [Được, Tuân Trường Thanh cũng đến.]
"Đừng có gọi hắn," Trương Thông đột nhiên gửi tin nhắn âm thanh, giọng nghiêm túc, "Chỉ hai ta."
Chúc Diệu Uyên: [Sao thế? Tao nói rõ trước đấy, tao không làm gay với mày đâu."]
Lần này Trương Thông chỉ đáp hai chữ: [Phắn đi.]
Giỡn thì giỡn vậy thôi, Chúc Diệu Uyên mở mục trò chuyện với Tuân Trường Thanh ra, lập tức trả lời: [Tối nay có chuyện rồi, không hẹn được, ngày khác mời mày uống rượu.]
Chúc Diệu Uyên nhìn thấy xong, liền ném điện thoại sang một bên, vào phòng bếp lấy chút cơm ăn, chờ đến khi hắn trở lại, trên điện thoại đã hiện thêm mấy cuộc gọi nhỡ, là tới từ trang viên Chúc gia.
Số này chỉ có Chân Tổ Thu đang dùng, hắn gạt gọi lại, mới vừa kết nối điện thoại đã được người tiếp, là giọng của cô nàng hộ sĩ bên cạnh mẹ hắn, nghe có vẻ rất hốt hoảng: "Chúc tổng, cảm xúc của phu nhân từ sáng sớm đã không được ổn định lắm, cứ ồn ào đòi gặp ngài, vừa nãy tiểu Triệu không chống đỡ nổi nên đành đưa phu nhân ngồi xe đi tìm ngài."
Tiểu Triệu là một hộ sĩ khác, Chúc Diệu Uyên không ngờ đã mời hộ sĩ cao cấp đến rồi vẫn còn không gánh được, trầm giọng nói:
"Mẹ tôi đến đâu rồi? Có vị trí không?"
Cô nàng hộ sĩ nhỏ tưởng là sắp mất việc, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: "Có, mới đi chưa bao lâu, ngài gọi điện thoại trấn an phu nhân đôi câu hẳn là có thể gọi người quay trở về."
"Không cần, để bà tới đi," Chúc Diệu Uyên xoa xoa thái dương, "Chỉ duy nhất lần này, về sau cẩn thận."
Hộ sĩ nhỏ vội vàng nói cảm ơn, sau đó hết sức sợ sệt cúp điện thoại.
Thế mà Chân Tổ Thu lại náo loạn muốn đến thăm hắn, Chúc Diệu Uyên cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng trước kia mẹ chưa bao giờ thể hiện với hắn tình thương của mẹ quá nồng nhiệt, với cuộc sống này lại càng nản lòng thoái chí, vốn không hề giống với người bị bệnh thần kinh, lần phát bệnh trước đã rất khó hiểu.
Lần này bà đề cập muốn đến thăm hắn lại càng ngoài dự liệu của hắn, hắn luôn cảm giác sự việc bất thường nhất định có trá, đáy lòng hơi dâng nỗi bất an.
Không bao lâu mẹ Chúc đã đến, ấn vang chuông cửa.
Chúc Diệu Uyên đi tới mở cửa, xuyên qua mắt mèo có thể nhìn thấy sắc mặt bà trong thời gian ngắn ngủi đã tiều tụy không ít, hốc mắt sưng vù, bờ vai co rụt, giống như bệnh nhân mang bệnh nặng vậy, chứ không phải người mắc bệnh thần kinh.
"Mẹ, sao mẹ không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe?"
Mẹ Chúc miễn cưỡng cười một tiếng: "Nhớ con trai, đến thăm một chút cũng không được?"
Chúc Diệu Uyên chú ý đến Tiểu Triệu không có ở đây, cau mày nói: "Mẹ tự đến đây?"
"Tiểu Triệu đưa mẹ tới," mẹ Chúc nói, "Mẹ bảo cô ấy chờ dưới lầu rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!