Chương 17: “Phải làm sao cậu mới chịu buông tha tôi?”

Chung Văn Nhiễm nhìn thấy Chúc Diệu Uyên lần nữa, đã là chạng vạng ba ngày sau, hắn đỗ xe trước cửa trụ sở, bước xuống xe dựa nửa người lên xe, ngón tay thon dài châm một điếu thuốc.

Phía xa xa, Chúc Diệu Uyên nhìn thấy anh liền lập tức dụi tắt điếu thuốc, còn chưa nói gì đã nở nụ cười tươi rói.

Chung Văn Nhiễm lại chỉ dùng khóe mắt liếc hắn một cái, đi về hướng khác.

Nụ cười của Chúc Diệu Uyên cứng ở trên mặt, hắn chặn trước người Chung Văn Nhiễm, cúi đầu sáp gần vào mặt anh, nói nhỏ: "Mấy ngày không gặp, nhìn thấy tôi xong lại là thái độ này sao?"

Chung Văn Nhiễm lui về phía sau: "Cậu lại tới làm gì?"

"Tôi làm gì?" Chúc Diệu Uyên tức đến bật cười, nắm lấy cằm anh, cúi xuống gần gáy anh ngửi ngửi, ngửi thấy được mùi hương thuộc về chính mình, cảm xúc nóng nảy mới dịu đi không ít, "Tất nhiên là tôi___lại đến ký hiệu anh rồi."

Chung Văn Nhiễm không có nhiều bất ngờ, bình tĩnh nói: "Phải làm sao cậu mới chịu buông tha tôi?"

Chúc Diệu Uyên bị lời anh nói làm đau đớn, rủ tay xuống, hít thở lo lắng, hắn cười khổ: "Anh có thể……đừng nhìn tôi như vậy có được không, tôi không phải đến ký hiệu anh, tôi chính là vì nhớ anh….. muốn đến nhìn anh một chút."

Chung Văn Nhiễm: "Vậy bây giờ hẳn là cậu đã nhìn xong rồi?"

"Vẫn chưa," Chúc Diệu Uyên dè dặt vươn tay ra, ôm eo anh, thấy anh không giãy dụa, một cái tay khác sờ lên tuyến thể của anh, cảm nhận được xúc cảm từ ngón tay truyền tới, hắn thấp giọng nói: "Kết vảy rồi?

"Chung Văn Nhiễm nhẹ nhàng hất tay hắn ra, chính là dáng vẻ từ chối nói chuyện với hắn, anh vòng qua Chúc Diệu Uyên, chui vào trong xe hắn trước, để lại cho Chúc Diệu Uyên gò má lạnh nhạt. Chúc Diệu Uyên theo anh ngồi vào trong xe, nghiêng người hỏi anh:"Sao vậy?"

Chung Văn Nhiễm lạnh nhạt nói: "Đồng nghiệp tôi ở đây."

Chúc Diệu Uyên nhìn chằm chằm anh, nhìn gương mặt mà mấy ngày nay hắn đều thương nhớ, cảm xúc của Chung Văn Nhiễm như hồ nước tĩnh mịch, dù cho hắn đã làm ra chuyện quá đáng đến vậy, một chút xíu cảm xúc phẫn nộ người này cũng chẳng biểu lộ.

Ở khía cạnh nào đó, Chung Văn Nhiễm còn có nghị lực hơn hắn, ung dung hơn hắn, dường như anh đã vứt bỏ hết những cảm xúc tiêu cực, mỗi ngày giống như một cái máy, đi làm, ăn cơm, tan làm, ngủ, chưa bao giờ có lúc sụp đổ hay tan vỡ, càng không có vui vẻ hạnh phúc.

Tình cảm của hắn đối với Chung Văn Nhiễm đến mãnh liệt, hơn nữa đến nay cũng không có xu hướng giảm xuống chỉ có nhớ nhung nồng nàn vẫn ngày ngày quấy nhiễu hắn, mấy lần hắn cảm thấy mình sắp điên rồi, nhưng rồi lại chống chọi được qua như kỳ tích.

Hắn chỉ nhịn ba ngày.

Ba ngày sau, hắn như mãnh thú sổng chuồng, nhìn Chung Văn Nhiễm mà thèm nhỏ dãi, nhưng lại chẳng dám hé răng nanh, sợ dọa con mồi nhát gan chạy mất.

Mà bây giờ, con mồi tự chui đầu vào lưới, còn tiện tay đóng cửa lồng lại.

Chúc Diệu Uyên chậm rãi sát lại gần, Chung Văn Nhiễm nhíu mày nhìn hắn, giơ tay vặn cửa xe___cửa xe đã khóa cứng.

Chung Văn Nhiễm nhớ lại lời hắn nói, lặp lại một cách trào phúng: "Cậu chính là đến xem tôi."

Chúc Diệu Uyên ngửi nhẹ anh, ngửi được pheromone ngọt ngào của anh, cả người run rẩy không thôi, rồi bỗng nhiên hắn duỗi tay, kéo Chung Văn Nhiễm gần vào trong lồng ngực, ôm chặt anh, liếm liếm gáy anh.

Chung Văn Nhiễm run lẩy bẩy.

Ngay sau đó, Chúc Diệu Uyên nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi con người là một mảng tối đen khiến người khác run rẩy, hắn lại trở nên tràn ngập tính xâm lược, phóng ra pheromone gắt gao áp chế Chung Văn Nhiễm, cứng rắn muốn cùng anh dây dưa.

Chung Văn Nhiễm đã từ bỏ chống cự vô nghĩa, anh cho rằng Chúc Diệu Uyên muốn làm gì đó.

___Nhưng Chúc Diệu Uyên không có.

Chúc Diệu Uyên chỉ là nâng mặt anh lên, in một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi anh, hắn kìm nén hô hấp, vuốt ve khuôn mặt Chung Văn Nhiễm, hôn rồi lại thơm, phần lớn vừa chạm vào liền tách ra, đến nước bọt cũng chưa dính.

Chung Văn Nhiễm nói: "……Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Vốn là chỉ muốn đến nhìn anh một chút," Chúc Diệu Uyên cười khổ, "Sau khi nhìn xong lại phát hiện còn muốn đến gần anh, đến gần xong lại muốn hôn anh…… từng bước từng bước, có phải tôi rất tham lam không?"

Chung Văn Nhiễm sớm đã không hiểu được cảm giác thích một người, cũng sẽ không đi an ủi người khác, anh gật đầu, nói: "Đúng vậy.

"Sắc mặt Chúc Diệu Uyên lập tức ảm đạm. Chung Văn Nhiễm còn ở trong ngực hắn, cơ thể gầy yếu có thể sờ được đến xương, một tay Chúc Diệu Uyên vòng qua người anh, cằm để lên đỉnh đầu anh, chỉ hận đầy ắp nhu tình không có chỗ chứa, nghẹn dưới đáy lòng, nóng lòng chờ được phát tiết. Hai người ở trong xe ôm nhau mười phút, đợi khi Chúc Diệu Uyên buông Chung Văn Nhiễm ra, eo Chung Văn Nhiễm đã mỏi nhừ, anh mệt mỏi ngửa ra sau, nghe thấy Chúc Diệu Uyên hỏi:"Đi ăn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!