Nếu muốn như thế nào, mới có thể làm một đôi nam nữ xa lạ tiến hành một cuộc hôn nhân hoặc bình thản hoặc cứng nhắc. Tưởng tượng một ngày nào đó, sẽ có một người đàn ông đủ ưu tú, có thể khiến người khác gặp lần đầu tiên liền có thể nhớ mãi không quên.
Bởi vì gặp anh, chỉ một cái nhìn thoáng qua liền cam tâm tình nguyện, từ đó bản thân cùng kiêu ngạo riêng mình liền thất bại thảm hại.
Một ngày kia, gió hiu hiu, khí trời lạnh lẽo.
Lãnh Dương mới vừa xuống máy bay, xách hành lý liền chạy thẳng tới nhà họ Hạ.
Trên khuôn mặt đường nét sắc sảo đeo mắt kính Harley, mặc dù không nhìn thấy rõ hai tròng mắt tối tăm, nhưng khuôn mặt nhìn rất là anh tuấn. Cho đến khi nhìn thấy cô gái nhỏ từ trong biệt thự chạy ra, hàm dưới vốn căng thẳng, liền nhếch độ cong ấm áp.
Cô gái nhỏ xinh xắn trước mắt, một đầu tóc nhuộm màu vàng rám nắng, dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa phát sáng.
Đôi mày thanh tú cùng hàng mi phấn, cho dù vốn đơn giản là thế như cũng lộ vẻ vô cùng xinh đẹp, cánh môi mê người thoa một lớp son màu trái cây nhàn nhạt, dày căng mọng.
Hạ Nhã còn chưa kịp mở miệng đã không thể chờ đợi được nhón chân lên ôm chặt Lãnh Dương.
Lãnh Dương dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên hàng mi kia, cô khóc đến bả vai đều run rẩy.
Muốn cô gái nhỏ đối mặt với cục diện rối rắm sau khi cha chết, trận phát tiết này đoán chừng cũng đã kềm nén trong lòng lâu rồi.
"Tốt lắm, chúng ta không vội." Lãnh Dương nhẹ giọng trấn an, khuyên lơn Hạ Nhã: "Anh không phải đã trở lại hay sao? Hơn nữa anh có người bạn, là luật sư lớn, có hắn giúp một tay, liền có thể biết di chúc của bác Hạ đã bị bọn họ động tay động chân xảy ra điều mờ ám gì."
Tuy nói Hạ Đô Trạch cùng Hạ Nhã không có quan hệ máu mủ gì, nhưng từ trình độ cưng chiều con gái của Hạ Đô Trạch cũng không khó để nhìn ra. Cho tới bây giờ ông đều xem Hạ Nhã là hòn ngọt quý độc nhất vô nhị mà cưng chiều trên tay.
Sau giữa trưa, nắng ấm xuyên thấu qua rừng cây lá gần biệt thự chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt của Hạ Nhã. Lãnh Dương nhìn bóng dáng yểu điệu của cô, chợt dùng lực nắm chặt cổ tay trắng nõn của cô. Hạ Nhã không hiểu ngẩng đầu lên.
"Luật sư của ba em đã đợi ở trong nhà rồi......"
"Tiểu Nhã, những ngày qua...... có nhớ anh không?"
Hạ Nhã ngẩn người, lập tức hung hăng liếc mắt xem thường nhìn hắn một cái: "Anh rãnh rỗi tìm thêm chuyện à? Nghĩ nơi này còn chưa đủ rối rắm?"
Lãnh Dương vuốt vuốt mũi, không thể làm gì khác hơn là xoay người kéo vali hành lý, bưới đi theo........
Buổi chiều, luật sư riêng khi còn sống của Hạ Đô Trạch, Chương tiên sinh cùng luật sư Tiêu của Lãnh Dương gặp nhau.
Tiêu luật sư, người chạm tay có thể bỏng, khoảng ba mươi mấy tuổi, ngồi trên ghế sô pha, trước sau tỉ mỉ xem xét, tra duyệt tất cả văn kiện hợp phát trong tay đối phương.
Lãnh Dưỡng vỗ vỗ lưng Hạ Nhã muốn để cô bình tĩnh đừng nóng.
Phát hiện trong đó trình tự thủ tục luật phát không có chỗ sơ hở nào, lúc ấy trình tự thi hành di chúc cũng không sai, người lập di chúc cũng có đầy đủ năng lực hành vi.
Tiêu luật sư không khỏi bật cười.
"Nhìn ra được, Hạ Đô Trạch tiên sinh là một lão tiên sinh hài hước vui tính."
Hạ Nhã bình thường miệng lưỡi bén nhọn, lúc này lại bị hắn nói như rơi vào trong sương mù.
"Phần di chúc này thật ra đã có công hiệu pháp luật, còn có ba tháng, nếu như các người không đưa ra lựa chọn, vậy theo như trong di chúc viết…. Tất cả tư sản của "Công ty điều chết thuốc của Hạ thị" sẽ phải quyên cho quỹ từ thiện.
Lãnh Dương nghe xong trừng mắt nhìn Tiêu luật sư: "Tôi tìm cậu tới là để giúp đỡ anh em, làm sao cậu nhanh như vậy liền "lấy tay bắt cá" rồi hả?"
"Không phải anh em không giúp, mà là chuyện này….. phốc." Tiêu luật sư buông tay cười.
Nghe xong giải thích của hắn, sắc mặt của Hạ Nhã cùng Lãnh Dương đều trầm xuống.
Trên thực tế, thời điểm phần di chúc này xuất hiện, ngoài người thừa kế Hạ Nhã, còn có một cái tên khác chiếm phân lượng cực lớn.
"Người kia" Cho tới bây giờ Hạ Nhã vốn chưa từng nghe nói qua ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!