Chương 9: (Vô Đề)

Lúc ta quay lại, hắn đã cởi áo khoác bên ngoài ra, chỉ mặc một lớp áo mỏng đang chăm chú nhìn thước vải.

Dáng người hắn rất đẹp, tuy gầy nhưng nhìn không yếu ớt, rất thẳng tắp oai hùng.

Ta thu hồi ánh mắt, bắt đầu đo kích cỡ cho hắn.

"Vương gia đang nghĩ gì vậy?" Ta dừng lại hỏi hắn.

"Mùa thu đến rồi sao?" Giọng điệu của hắn có chút ngậm ngùi.

Ta nhón chân lên đo vai cho hắn, thuận miệng trả lời:

"Ừm. Tết Trung thu còn chưa đến, ban đêm đã cảm nhận được mùi vị se lạnh rồi."

Hắn ừ một tiếng,

"Không trách được ban đêm lại cảm thấy lạnh."

Lạnh sao? Ta ngẩng đầu nhìn hắn,

"Hay là thêm chăn cho ngài nhé?"

Hắn lắc đầu.

"Chăn đã rất dày rồi, thêm nữa sẽ nặng nề khó chịu." Hắn nhíu mày, bất đắc dĩ nói, Thôi bỏ đi.

Ta nhìn lướt qua giường của hắn, mấy ngày trước ta ngủ, cũng không cảm thấy chăn mỏng, có lẽ do thân thể hắn kém, cho nên cảm nhận khác với ta.

"Vấn đề gì cũng phải giải quyết, nếu như không muốn đắp dày, vậy thêm một lớp nệm được không?" Ta hỏi hắn.

Ta vòng tay qua eo hắn, đang cúi người xuống nhìn con số, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của hắn, tim ta đập lỡ một nhịp.

Hắn đang mỉm cười nhìn ta.

Ta cảm thấy nụ cười của hắn, hình như có ẩn ý gì đó, liền lùi về phía sau vài bước.

Hắn dường như không nhận ra phản ứng của ta, chỉ nhàn nhạt hỏi:

"Y phục của nương tử mấy ngày nữa mới làm xong?"

Là ta tưởng bậy rồi.

Ta đáp: Ba ngày được không?

Hắn mỉm cười gật đầu, Được.

"Vậy ta trở về đây, ngài nghỉ ngơi sớm một chút." Ta bưng thước vải đi ra ngoài, hắn tiễn ta ra đến ngoài cửa, ánh trăng sáng trong như tấm lưới bạc rải xuống, rất đẹp.

Hắn cùng ta đi ra ngoài.

Bên ngoài lạnh.

"Không sao, ta tiễn nàng trở về sân rồi quay lại ngay, sẽ không bị ốm đâu."

Bước chân của hắn không nhanh, đoạn đường chỉ mười mấy bước chân, chúng ta lại mất gấp ba lần thời gian so với ngày thường, đợi ta đến nơi, lại không yên tâm để hắn một mình trở về, lại phải tiễn hắn.

Lúc trở về, ta bỗng nhiên cười.

Cảm thấy việc hai người lần lượt tiễn nhau như vậy, có chút trẻ con, mà ta, thế mà phải đến bây giờ mới nhận ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!