Hắn lại nhướng mày, ánh mắt rơi vào bộ đồ tang ta vừa mới làm xong, đang đặt trên lưng ghế.
"Rảnh rỗi không có việc gì làm, tiện tay làm thôi." Ta chỉ vào bộ đồ tang giải thích,
"Chưa nhuộm màu, ngày mai nhuộm thành màu hồng đào."
Triệu Hoài Cẩn bỗng nhiên bật cười.
"Nương tử mặc gì cũng đẹp." Hắn nói.
Ta lấy cớ đi tìm đại phu, vội vàng xuống giường bỏ đi, vừa ra ngoài liền lập tức bảo người ta dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị cho tang sự.
Đợi sau khi trở về phòng rửa mặt chải đầu xong, ta mới chậm chạp phản ứng lại, hắn không gọi ta là Khương Du, mà là gọi ta là nương tử.
Tại sao lại gọi là nương tử?
"Vương gia tai qua nạn khỏi, thật là phúc lớn mạng lớn." Nãi nương là người vui mừng nhất, bởi vì ta không cần phải làm quả phụ nữa rồi.
Ta có chút khó xử nhìn mười mấy bộ đồ tang.
Xem ra, Triệu Hoài Cẩn đã vượt qua được kiếp nạn này rồi.
Ngay cả ngự y cũng kinh ngạc nói là hắn mạng lớn, không dám nhận công lao lên người mình.
Ta chỉ có thể âm thầm cất số đồ tang kia trở lại đáy rương.
Triệu Hoài Cẩn muốn vào cung tạ ơn, hôm qua ta thấy sắc mặt hắn cũng không tệ lắm, nhưng sáng nay dậy, lại có phần tái nhợt hơn.
"Có thể đi được không?"
Ta hỏi hắn.
"Có thể gắng gượng được. Chỉ là, trên đường có lẽ phải làm phiền nương tử, dìu ta một chút." Hắn áy náy nói.
"Không sao, là ta nên làm."
Ta dìu hắn lên xe ngựa, đắp chăn cho hắn.
Xe ngựa xóc nảy, hắn có vẻ như sắp ngã đến nơi.
"Nếu như không ngại, dựa vào vai ta cũng được." Ta lo lắng nói.
Có thể sao? Hắn hỏi ta.
Ta gật đầu.
Hắn chậm rãi tựa đầu lên vai phải của ta, tay trái ta liền vòng qua đỡ lấy hắn.
"Nương tử có mệt không?" Hắn hỏi ta.
Ta lắc đầu,
"Không mệt, là ta nên làm."
Hắn khẽ ừ một tiếng.
Vào cung, Thánh thượng nhìn thấy hắn, còn đích thân gọi ngự y đến hỏi han, mẫu phi của Thụy Vương đến với khí thế hừng hực, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp của Triệu Hoài Cẩn, bà ta lại chùn bước.
Triệu Hoài Cẩn đúng là quá vô hại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!