Chương 23: (Vô Đề)

Triệu Hoài Cẩn thu lại cái bẫy đã giăng ra trong bảy năm.

Ta vừa kinh ngạc lại vừa phải thán phục khả năng vận dụng chiến lược của hắn.

Lật xem sử sách, không có một vị hoàng đế nào, vừa g i ế t ca ca để tranh giành ngôi vị, lại được quan văn quan võ chân thành ca ngợi, quỳ xuống xin hắn tiếp nhận ngọc tỷ, kế thừa ngai vàng.

Ngay cả dòng dõi của tiên Thái tử, vẫn đang dốc sức tiêu diệt thế lực còn sót lại của Tấn Vương, không hề phát hiện, tất cả những chuyện này đều là do Triệu Hoài Cẩn sắp xếp.

Hắn muốn có được ngôi vị này, ngay từ rất sớm đã xác định mục tiêu, từng bước từng bước một thực hiện kế hoạch.

Mười sáu tháng giêng, Triệu Hoài Cẩn kế vị hoàng thượng, niên hiệu là Thuận Khang.

Mười tám tháng giêng, ta được phong làm Hoàng hậu.

Lúc các đại thần hành lễ, ta đứng ở trên bậc thang cao, nhìn xuống quần thần, phụ thân đầu tóc bạc phơ, cúi gập người, quỳ xuống run lẩy bẩy.

Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn ta một cái, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xuống.

Triệu Hoài Cẩn rất bận, ta cũng không nhàn rỗi, Khương phủ đệ trình bảy, tám tấu chương muốn vào cung yết kiến, hôm nay ta cuối cùng cũng rảnh rỗi một chút, gặp bọn họ.

Khương phu nhân dẫn theo mấy vị muội muội, vừa khóc vừa cười chúc mừng ta.

"Nương nương đúng là có số làm Hoàng hậu, từ nhỏ thầy bói đã nói người là quý nhân." Khương phu nhân cười nói, bất kể bà ta là chân tâm hay giả tạo, nhưng lúc này phải quỳ xuống là thật.

"Đáng tiếc, ta vẫn chưa có con."

Ta cười cười, nhìn vào cái bụng còn chưa lộ rõ của nhị muội,

"Thai nhi của Tống phu nhân có ổn không?"

Nhị muội hoảng sợ nhìn ta, quỳ rạp xuống đất, trả lời:

"Nhờ phúc của Hoàng hậu nương nương, thai nhi vẫn ổn."

Ta rất vui mừng.

Hơn mười năm qua, ta luôn phải khom lưng uốn khuỷu sống với bọn họ.

Từ nay về sau, đến lượt bọn họ phải sống trong lo lắng sợ hãi rồi.

"Hoàng hậu nương nương là người có phúc, nhất định sẽ con cháu đông đúc, phúc lộc dồi dào."

Ta nghĩ đến thân thể của Triệu Hoài Cẩn.

Thật sự là khó nói, thành hôn hơn một năm, chúng ta vẫn chưa viên phòng.

Đêm nào hắn cũng kêu lạnh ôm ta, nhưng hắn lại không hề nhắc đến chuyện này.

Nhưng mà, bây giờ cho dù hắn thật sự có vấn đề về thân thể, ta cũng không quan tâm.

Cuộc sống đã như ý muốn, làm sao có thể đòi hỏi mọi việc đều hoàn hảo, thuận buồm xuôi gió được.

Buổi tối, Vương công công mời ta đến Lâm Uyên các, trên đường đi ta hỏi ông ấy có chuyện gì, Vương công công lại rất phấn khích,

"Thánh thượng nói có chuyện muốn bàn bạc với người."

Ta đến nơi, Triệu Hoài Cẩn không có ở đó, trong phòng một đôi nến long phụng cháy lung linh, không khí trong phòng có chút kỳ lạ.

Vương gia?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!