Thánh thượng nghe nói là ta tự nguyện gả cho Cửu hoàng tử, nhất thời long tâm đại duyệt.
Phụ thân nhận được ban thưởng, vô cùng vui mừng, còn cố ý gọi ta đến, dạy dỗ vài câu.
Ta cung kính nghe xong, đưa danh sách của hồi môn năm đó của mẫu thân cho ông ấy, bảo ông ấy đưa hết cho ta.
Những món đồ đã dùng, cũng phải bổ sung đầy đủ.
Phụ thân tức giận, mắng ta là đồ con gái tham lam, nhưng ông ấy lại không dám không chiều theo ý ta.
Chờ đợi mười bảy năm, cuối cùng ta cũng nhận lại được thứ thuộc về mình.
Ngày xuất giá, Tống Nguyên đứng ở cửa, lẩm bẩm gọi một tiếng Du biểu muội.
Giọng điệu lộ ra vẻ tiếc nuối.
Ta đội khăn voan đỏ, đương nhiên sẽ không để ý đến hắn.
Vừa vào phủ hoàng tử, thánh chỉ cũng theo sau đó mà đến. Cửu hoàng tử Triệu Hoài Cẩn bảy tuổi đã được ban phủ đệ riêng, nay đã hai mươi tuổi, Thánh thượng rốt cuộc cũng phong vương cho hắn.
Phong hiệu Cẩn, hàm ý như châu như ngọc, trường thịnh không suy.
Song hỷ lâm môn, vương phủ giăng đèn kết hoa, pháo nổ vang trời.
Nhưng tân phòng lại yên tĩnh đến lạ thường, ta tự mình vén khăn voan lên, vừa nhìn liền thấy Triệu Hoài Cẩn đang tựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn ta.
Hắn rất gầy, cho nên ngũ quan càng thêm phần rõ nét, ánh mắt thuần tịnh, tóc đen như thác nước, khí chất như ngọc.
Dáng người cao ráo, lúc này mặc một thân hỷ phục, càng tôn lên khí chất ôn nhu của hắn thêm vài phần.
Không thể không nói một câu, dung mạo của Triệu Hoài Cẩn là người xuất sắc nhất trong số những người ta từng gặp qua trong mười bảy năm nay.
Ta rất vừa ý.
Dẫu thân thể hắn yếu đuối nhưng gương mặt này lại làm ta vừa lòng.
Hắn khẽ mỉm cười với ta, ân cần hỏi:
"Một đường vất vả rồi?"
Giọng nói cũng êm tai, như ngọc châu rơi xuống khay ngọc, lại giống như tiếng đàn khẽ ngân nga, có thể khiến người ta trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Ta tự mình tháo phượng quan xuống, ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên giường,
"Đều thuận lợi, hôm nay Vương gia mệt mỏi rồi sao?"
Hắn lắc đầu.
"Ta vẫn luôn nằm, sao có thể mệt được." Hắn áy náy nhìn ta,
"Vì thân thể của ta, khiến nàng phải chịu uất ức rồi."
Ta không hề uất ức, nhưng lại không ngờ, hắn sẽ nói ra những lời nói đầy thấu hiểu như vậy.
"Vương gia khách sáo rồi, ta đây là gả cao, sao có thể chịu uất ức."
Khương… Hắn dừng một chút,
"Ta tự Hoài Cẩn, không biết nên xưng hô với nàng như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!