Con gả sao?
Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:
"Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi."
Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ.
Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta.
Thánh thượng ban hôn, Cửu hoàng tử vừa thất sủng lại bệnh tật ốm yếu, ông ấy không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào phải chịu khổ, nhưng ngoại trừ ta.
Ta bỗng nhiên bật cười.
Kỳ thực ông ấy nói không sai, ta quả thật thích hợp, bởi vì gả cho Cửu hoàng tử, còn thoải mái hơn so với ở lại Khương phủ.
"Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia còn có hôn ước!"Nãi nương che chở cho ta.
Trùng hợp, Tống Nguyên bước vào cửa.
Hắn là cháu của Khương phu nhân, mẹ kế của ta, gia cảnh tuy không tốt nhưng lại cực kỳ có tài hoa.
Vừa vào cửa, ánh mắt của mấy vị muội muội liền ngượng ngùng e lệ nhìn hắn.
Những năm trước, Tống Nguyên cũng không được người ta yêu thích như vậy, cả cái Khương phủ này chỉ có mình ta đối xử với hắn tốt nhất, lấy tiền tiêu vặt hàng tháng của mình giúp đỡ hắn, trong bát có thêm mấy miếng thịt, cũng sẽ chia cho hắn một nửa.
Phụ thân từng nói, đợi sau khi Tống Nguyên thi đậu, sẽ để hắn đến cầu hôn.
Từ đó về sau, mọi người đều ngầm thừa nhận, ta và Tống Nguyên có hôn ước, bao gồm cả bản thân chúng ta.
Nhưng năm nay lại khác, Tống Nguyên thi đậu bảng vàng, trở thành ngôi sao mới, tiền đồ vô lượng.
Vì vậy, ba vị muội muội đều bắt đầu có ý tứ ra hiệu với hắn.
Ta vốn tưởng rằng, Tống Nguyên đối với ta cho dù không có tình cũng nên có chút cảm ân, nên mới đợi hắn đến cầu hôn.
Cũng không phải ta thích hắn bao nhiêu, ta chỉ đơn thuần muốn rời khỏi nơi này, mà hắn vừa hay phù hợp mà thôi.
Cho đến tối hôm trước, ta nhìn thấy hắn và nhị muội dưới ánh trăng tình chàng ý thiếp, thì thầm tâm sự, ta mới biết được, hắn chê ta thất sủng, không vừa mắt ta.
"Ta và biểu muội chỉ là tình cảm huynh muội, nói đến chuyện hôn nhân đại sự thật sự không thích hợp."Tống Nguyên thản nhiên nói.
Biểu cảm của mọi người đều không hề bất ngờ.
Chắc hẳn, tất cả đều biết chuyện của Tống Nguyên và nhị muội rồi.
Cũng không sao, ta cũng không hề bỏ ra tình cảm gì, nhiều nhất là bảy năm qua, ăn ít đi mấy miếng thịt mà thôi.
"Chuyện hôn nhân là do cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lời của bà mối se duyên. Hai đứa chúng nó cái gì cũng không có, lấy đâu ra hôn ước?"
Phụ thân không vui, ra ý bảo nãi nương lui xuống.
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, hôm nay ta sẽ vào cung hồi bẩm với Thánh thượng."
Ông ấy trước khi rời đi còn dặn dò Khương phu nhân chuẩn bị đồ cưới cho ta.
Ta chậm rãi đi ra ngoài, phía sau có người gọi ta.
"Du biểu muội, ta có lời muốn nói với muội."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!