Thẩm Hàn Tế bị tai nạn xe.
Mạnh Tri kéo Trần Tẩu đang ôm Nọa Nọa chạy một đường đến bênh viện trung tâm thành phố.
Vì lúc đón xe quá vội, lại còn cái biểu tình hết sức bi thương làm bác tài xế cứ nghĩ là già trẻ ba người họ muốn nhanh đến bệnh viện gặp mặt người thân lần cuối, thế là một đường điên cuồng đạp chân ga. Cuối cùng trên đoạn đường cần nửa tiếng mới đến lại chỉ dùng mười lăm phút đã đem ba người đến trước cổng biện viện trung tâm thành phố.
Trần Tẩu bị say xe, chịu không nổi liền nôn thốc nôn tháo.
Nọa Nọa trong lòng bà giống như bị dọa sợ, mở miệng muốn khóc lại ngẩn người khóc không được.
Chỉ có Mạnh Tri tinh thần kích động, kéo Trần Tẩu và Nọa Nọa chạy vào bệnh viện.
Mạnh Tri đang rất lo lắng, vành mắt đỏ lên, miệng cũng không ngừng cầu khẩn.
"Thẩm Hàn Tế anh ngàn vạn lần đừng có chết đó."
"Coi như tôi cầu anh đó có được không?"
"Anh mà chết rồi tôi liền biến thành góa phụ, dù thế nào vẫn phải mang theo con chồng trước là Nọa Nọa, không dễ tái giá đâu."
Hơn nữa, anh từ nhỏ đến lớn đều áp bức tôi thảm như vậy, tôi còn chưa báo thù đó.
Thế là lúc Mạnh Tri đứng trước cửa phòng bệnh của Thẩm Hàn Tế thì vẫn còn đang khóc thít thít, vai run run.
Trần Tẩu nhanh chóng rút khăn giấy ra đưa qua, "Bà chủ, dù sao đi nữa vẫn là nên vào xem ông chủ như thế nào đã."
Mạnh Tri dùng giấy lau nước mắt, lắc lắc đầu, sống chết không dám mở cửa.
Trong điện thọai, y tá nói xe của Thẩm Hàn Tế va chạm với một chiếc xe tải chở hàng lớn do một tài xế say rượu lái. Xe bị đụng đến tan nát, vô cùng thê thảm. Cái người ta xế say rượu kia không cài dây an toàn liền trực tiếp bị đụng văng từ xe ra ngoài. Còn Thẩm Hàn Tế bên kia lại bị thương ở đầu.
Mạnh Tri sợ hãi mở cửa sẽ nhìn thấy Thẩm Hàn Tế. Thẩm Hàn Tế của năm hai mươi ba tuổi đang nằm trên giường bệnh như một người thực vật. Bầu không khí xung quanh trầm lặng, không nói chuyện cũng không chớp mắt, cả người cắm đầy những ống dẫn. Bộ dáng như nửa đời sau việc ăn uống đi lại chỉ có thể giải quyết ở trên giường.
Vậy cô phải làm sao đây?
Vừa mới xuyên không đến liền đụng phải chuyện như thế này rồi.
Mạnh Tri vừa nghĩ vừa thấy đời người vô vọng, cho đến khi trên vai bị người ta vỗ nhẹ một cái.
Mạnh Tri lau nước mắt quay đầu lại, phát hiện người vỗ vào vai cô là Nọa Nọa. Nọa Nọa đang được Trần Tẩu ôm trong lòng, bàn tay nhỏ bé lại đang vỗ vỗ lên người Mạnh Tri.
"Mẹ"
"Mẹ mẹ~"
Nọa Nọa vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, vui vẻ lặp lại những từ mà nó vừa mới học được gần đây. Quả là âm thanh đẹp nhất trên đời.
Mạnh Tri hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn gương mặt ngây thơ của Nọa Nọa. Nhìn nó ngoài đôi tai ra thì những thứ còn lại đều giống như Thẩm Hàn Tế phiên bản Q như đúc. Nghe nó từng tiếng từng tiếng gọi "mẹ". Không biết làm sao, trong lòng đột nhiên dâng trào dũng khí.
Mạnh Tri siết chặt nắm tay.
Cố lên, Mạnh Tri, không được buông xuôi!
Mày đã mười sáu tuổi rồi, đã từng thấy qua sóng to gió lớn rồi lấy được giấy chứng minh rồi! Chỉ cần thêm hai năm nữa thôi là đã thành người trưởng thành rồi!
Huống hồ gì mày bây giờ còn có một đứa con trai. Vì con trai mày phải mạnh mẽ lên!
Thẩm Hàn Tế cho dù có bị bại liệt, có trở thành một tên ngốc, có bị tàn phế hay què đi chăng nữa cũng không sao cả. Thấy lúc nhỏ anh ta nuôi mày mập như vậy, mày có thể chăm sóc anh ta cả đời mà!
Mạnh Tri đột nhiên cảm thấy phía sau mình như có một ngọn lửa tình yêu và sự vĩ đại đang hừng hực cháy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!