An Thành. Ánh tà dương lúc chạng vạng tối ấm áp phủ xuống. Chân trời dần chìm vào màn đêm.
Con ngõ Tam Liễu vắng vẻ, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng nức nở của con chó mẹ nào đó đòi ăn.
"Két" một tiếng, cửa sắt của nhà họ Mạnh bị đẩy nhẹ ra một cái khe nhỏ.
Mạnh Tri từ khe nhỏ lộ ra một con mắt, cẩn thận quan sát ngôi nhà nhỏ hai tầng của mình.
Cửa chính bị khóa rồi. Chiếc quạt ở tầng hai cũng không có thổi mùi dầu ăn ra ngoài.
May quá may quá. Mạnh Tri thở nhẹ ra một hơi, vuốt vuốt lồng ngực đang khẩn trương của mình.
Mẹ không có ở nhà, nhất đinh là đang cùng ba ở trường tăng ca chấm bài rồi.
Mạnh Tri soạt một cái mở của sắt ra, nghênh ngang đi đến gần sân nhà mình.
"Con còn dám vác mặt về đây à!"
"Ôi trời đất ơi!"
Không kịp đề phòng, cái mông yếu ớt của Mạnh Tri bất ngờ nhận một đòn trí mạng.
Cô ôm lấy mông mình xoay người lại, liền đối diện với người mẹ ruột vẫn luôn mai phục ở cửa.
Lưu Nghi mặt giận dữ, trừng mắt, trong tay là một cây chổi lông gà cầm ngược.
"..." Mạnh Tri ôm mông bước lui vài bước, "Mẹ."
Cô từ từ di chuyển bước chân, vừa chuyển đến cánh cửa sắt đang mở rộng, chân còn chưa kịp bước ra một bước, Lưu Nghi đã nhanh hơn lên đóng mất cửa.
Cửa sắt rầm một tiếng.
Quả tim nhỏ của Mạnh Tri cũng theo đó mà đập một cái.
Mạnh Tri thấy mẹ cô đang cầm chổi lông gà từng bước từng bước tiến về phía mình. Sau đó liền vui vẻ chào hỏi phần dưới của cô.
Mẹ con hai người trước sau vui vẻ chơi đuổi bắt trong một cái sân nhỏ.
"Mẹ mẹ mẹ! Đau! Đau!"
"Con còn biết đau à! Nộp giấy trằng mà còn biết đau à!"
Chổi lông gà bốp bốp bốp.
"Ai ya mẹ ơi, mẹ ơi sau này con không dám nữa đâu!"
"Lần trước thi may mà đủ điểm. Lần này thế mà dám đem tất cả đề thi của lão nương giao cho toàn bộ đều nộp giấy trắng. Mạnh Tri con được lắm đó!"
"Ai ya mẹ ơi trời ơi. Con không có nộp giấy trắng mà mẹ! Bài thi con đều làm cả rồi mà!"
"Con còn già mồm với lão nương hả," Lưu Nghi nhanh tay lẹ mắt bắt lại Mạnh Tri đang muốn chạy trốn. Một tay nắm lấy tay cô, một tay cầm chổi lông gà hung dữ đánh xuống mông Mạnh Tri. "Tất cả đề thi đều viết một chữ "giải", con còn dám nói với lão nương là con không nộp giấy trắng à!"
Mạnh Tri bị đánh đến một trận gà bay chó sủa. Một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ trong nhà họ mạnh.
Hàng xóm xung quanh nghe xong đều lắc lắc đầu. Cô Lưu Nghi ngày thường trông có vẻ là một người dịu dàng như vậy, thế mà khi đánh con gái lại không phải dạng vừa đâu.
Haiz, thật thảm quá đi.
Thẩm Hàn Tế về đến nhà, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ sân vườn nhà họ Mạnh, huyệt thái dương liền theo đó giật giật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!