"Oa oa oa"
"Mẹ"
Cái giọng sữa mềm mềm non nớt còn ngọt hơn cả kẹo bơ đường.
"Nọa Nọa gọi "mẹ" càng ngày càng rõ rồi. Mới hơn bảy tháng mà đã có thể mở miệng gọi mẹ rồi, đứa trẻ này sau này khẳng định sẽ là một đứa bé thông minh lanh lợi đây."
"Tôi mấy năm nay đã gặp qua không ít trẻ con, chỉ có Nọa Nọa xinh đẹp, mắt mũi đều như tranh vẽ giống ba nó như đúc."
Trần Tẩu thấy Mạnh Tri đang dùng một dáng vẻ cứng ngắc lại kỳ quái nhìn Nọa Nọa bé nhỏ trong lòng mình liền không nhịn được những lời khen ở trong tâm.
Nhưng mà đáng tiếc, người mẹ đang ôm con nào đó lại không hề có cái cảm giác thỏa mãn và tự hào, như bình thường khi con mình được khen thì một người mẹ tự nhiên cũng cảm thấy vui theo.
Cô nếu có thể cảm nhận được... mới là lạ.
Mạnh Tri nhìn cục thịt mềm mềm đang ôm một bình sữa không ngừng nút trong lòng.
Thẩm Thư Bạch, biệt danh là Nọa Nọa. Giới tính nam. Bảy tháng lẻ mười tám ngày. Năm ngày trước vừa học được gọi mẹ. Tạm thời còn chưa biết gọi ba. Là một tế bào do cô và Thẩm Hàn Tế trong một lần may mắn kết hợp hài hòa vận động mà tạo ra. Ở trong bụng cô chín tháng cộng thêm hai tuần. Đó chính là "kết tinh tình yêu" của bọn họ trong lời kể của Trần Tẩu.
Đứa nhỏ hình như cũng phát hiện là mẹ đang nhìn mình rất vui vẻ. Vậy là vừa nút sữa vừa nghịch ngợm vung tay vung chân. Mạnh Tri ôm nó rất lỏng, độ mềm dẻo của con nít lại rất tốt, hai cái chân ngắn linh hoạt đạp đạp.
Bốp!
Mang đôi tất bọt biển bảo bảo màu vàng, chân của cục bột nhỏ đã thành công đá vào cằm của Mạnh Tri.
Vui vẻ đạp đạp hai cái.
Mạnh Tri bị đá vào cằm: "..."
Làm sao đây, thật sự muốn đem tên tiểu quỷ đang ôm trong lòng này ném ra cửa sổ quá.
Mạnh Tri có một thói quen xấu rất ích kỷ và làm người ta thấy rất ghét. Người ta không vui liền thích đập đồ. Còn cô không vui thì lại muốn ném đồ.
Lúc nhỏ thì ném bài tập, ném đồ ăn, ném đồ dùng học tập, không gì là không ném. Hàng xóm trong ngõ chỉ cần nghe thấy nha đầu nhà thầy Mạnh đang khóc, đảm bảo, sẽ có đồ vật gì đó bay từ cửa sổ nhà thầy Mạnh ra.
Mạnh Tri vì cái thói quen xấu này mà bị ba mẹ đánh nhiều lần nhưng vẫn không đổi. Đánh rồi lại ném, ném rồi lại đánh. Thầy Mạnh đối với chuyện này vô cùng đau đầu, thậm chí còn nặng lời cảnh cáo con gái nếu như con còn ném đồ nữa thì ta sẽ ném con ra ngoài.
Nhưng mà Mạnh Tri không hề bị những lời cảnh cáo của ba mình dọa. Cứ như cũ, không vui liền ném đồ. Cho đến một ngày kia, bị Thẩm Hàn Tế cách vách phát hiện cô ném đi một cái kẹp tóc.
Một chiếc kẹp tóc có trái dâu tây bằng thủy tinh.
Là chiếc kẹp mà anh tặng cô.
Thế là có một màn ám ảnh tâm hồn bé bỏng của Mạnh Tri lúc đó còn nhỏ cả đời –
Cô bị Thẩm Hàn Tế cao hơn mình một cái đầu chặn lại ở một góc tường. Thân hình tuy là có béo nhưng vì lùn nên cũng được xem là nhỏ nhắn xinh xắn. Toàn bộ đều bị cái bóng của anh ta bao phủ.
Mạnh Tri nhìn thấy Thẩm Hàn Tế đưa bàn tay ác ma về phía mình, cho rằng Thẩm Hàn Tế muốn đánh cô, nhất thời sợ đến lắp bắp. Ai ngờ bàn tay ác ma của Thẩm Hàn Tế không hề làm cô bị thương, mà hạ xuống một chút, hai tay khép lại bóp mạnh vào gò má nhỏ nhắn đầy thịt của Mạnh Tri.
Thẩm Hàn Tế một tay bóp mặt Mạnh Tri nâng lên. Ngũ quan của Mạnh Tri bị anh bóp đến dính cả vào nhau. Mắt liền biến thành một đường thẳng. Miệng cong lên cao, không khép lại được.
Bóp mặt người khác, đặc biệt là bóp mặt đứa con gái mập, quả thực là còn làm tổn thương đến lòng tự trọng của người ta hơn là đánh nữa.
"Em sau này còn dám ném đồ lung tung nữa không?" Thẩm Hàn Tế hung dữ chất vấn, trên tay lại tăng thêm một chút lực. Từng chút từng chút đem khuôn mặt mũm mĩm của Mạnh Tri bóp thành một gương mặt bánh bao.
"Ưm ưm ưm ưm..." (Tôi sau này sẽ không dám nữa)
"Nói lại lần nữa." Anh vô cùng hưởng thụ đem hay tay bóp bóp gò má đầy đặn mềm mại của Mạnh Tri.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!