Chương 39: (Vô Đề)

"Aaa anh mới là chị Giang, cả nhà anh đều là chị Giang. Đã nhìn thấy chị Giang nào đáng yêu như em chưa?" Mạnh Tri giận đùng đùng muốn xông đến đánh người. Thẩm Hàn Tế duỗi một cánh tay ra dễ dàng đặt lên trán cô.

Mạnh Tri đá đã phía trước.

Đệt, đá không đến.

Vung cánh tay.

Cánh tay vung như phong hỏa luân cũng không chạm được.

Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt "Vương tử miệt thị" của Thẩm Hàn Tế trong đám chân tay dài.

Ghim lại rồi. Thẫm Hàn Tế ngồi trên chổ ngồi của Mạnh Tri, cũng để Mạnh Tri ngồi trên đùi mình, ngồi đối diện với anh. 

"Anh đợi đã."

Mạnh Tri căng thẳng chạy đi đóng cửa phòng học, sau đó lại thăm dò bốn phía một lượt xem có người không. Chổ của cô gần tường, bên ngoài có người cũng không thể phát hiện bọn họ từ cửa sổ. Sau đó mới chạy đến ngồi lại trên đùi Thẩm Hàn Tế. 

"Hehehehe." Ngồi như vậy Mạnh Tri liền cao hơn Thẩm Hàn Tế một chút. Cô nhìn mặt anh, cười hehe nói: "Anh cần Natalie Portman, chị Giang anh cũng cần, cho dù em có cạo trọc đầu thì anh cũng lấy thôi."

"Trọc đầu thì anh không cần nữa." Thẩm Hàn Tế cười nói.

Mạnh Tri không vui, "Anh dám." Lần này anh không thể ỷ vào lợi thế chiều cao của mình được, Mạnh Tri tìm đúng chổ cấu vào eo anh, Thẩm Hàn Tế liền nắm lấy bán tay đang chạy trốn của cô. 

Thẩm Hàn Tế muốn khống chế thiếu nữ cứ ngồi trên đùi anh mà cọ tới cọ lui: "Mạnh Tri đừng loạn."

"Lêu lêu lêu."Mạnh Tri lè lưỡi ra, cấu eo cấu eo cấu eo.

Thẩm Hàn Tế đột nhiên bắt lấy tay cô kéo xuống đặt vào bụng dưới của anh, cảm nhận được cả người Mạnh Tri đang co lại, thế là đến sát tai cô cắn răng u ám cảnh cáo: "Có làm loạn thì cũng làm loạn, ở đây."

Mạnh Tri lập tức đứng người.

Huhu, còn có thể thuần khiết mà yêu nhau không đây.

Thẩm Hàn Tế nhìn cô, áng chừng người trên chân một chút: "Anh không để ý việc ở đây làm em đâu bạn học Mạnh Tri không đơn thuần nhưng có kinh nghiệm à."

"Em để ý!" Mạnh Tri cọ qua một cái rồi đứng dậy khỏi chân anh vọt lẹ.

Trưa hôm nay có vài nữ sinh cùng nhau thảo luận tình tiết ooxx trong tiểu thuyết, một đám con gái nói đến tậm trạng ngứa ngáy cả người xấu hổ. Mạnh Tri nghe một hồi rồi không nghe nữa, lý do là thực sự quá ấu trĩ rồi.

Dù sao thì, người đã có kinh nghiệm thực tế vừa nghe đến cái gì mà một bước đụng đến dạ dày rồi bắn một thau, thì đã sớm muốn nói với bọn họ đừng mơ mộng nữa (¬_¬)

Thẩm Hàn Tế lập tức đứng dậy theo, tay vừa giơ ra đã chặn Mạnh Tri giữa người anh và cái bàn. 

Mạnh Tri bị dọa liền lùi về sau, lưng cũng sắp dán vào mặt bàn rồi. Kết quả lắp bắp nói: "Anh, anh đừng qua đây. Em là trẻ vị thành niên đó. Nếu anh dám, dám làm chuyện kia với em, em liền đi báo cảnh sát, tố cáo ánh cưỡng bức... nữ sinh vị thành niên."

"Pháp luật nước ta quy định loại chuyện này nếu như đã đủ 14 tuổi hơn nữa nếu như phía bên gái tự nguyện thì sẽ không tạo thành phạm tội đâu." Thẩm Hàn Tế nhẹ hí mắt, con ngươi ẩn chứa một tia thâm ý, "Mạnh Tri, em đã mười sáu rồi."

... còn có loại quy định rách nát này nữa sao? Người mù luật như Mạnh Tri có hơi mông lung, sau đó lại tìm một lý do ấp úng nói: "Vậy, vậy em không phải là tự nguyện, em không tự nguyện."

"Thực sự không tự nguyện? Lần nào cũng, không tự nguyện?" Thẩm Hàn Tế đột nhiên nhích lại sâu hơn, cái mũi chỉ cách Mạnh Tri có 1cm, mày kiếm khẽ nhíu, cười xấu xa, "Vừa không tự nguyện, vừa gọi anh trai. Vừa không tự nguyện, vừa tìm anh..."

"Đừng nói nữa!" Mạnh Tri nhanh chóng dùng tay chặn miệng anh lại, mặt đỏ như đổ huyết, ánh mắt trốn tránh căn bản không dám nhìn anh. 

Mặt đỏ tim đập, mọi ký ức đều ùa về, nhớ đến câu nói hùng hồn "Miệng bảo là không muốn, cơ thể lại rất thành thực" kia.

Bởi vì thực sự rất... thoải mái.

Thẩm Hàn Tế thè lưỡi ra, liếm lấy lòng bàn tay của Mạnh Tri đang chặn trên miệng anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!